Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

[Fic] Bắt Đầu Sau Một Giây | Phần 1


Bắt đầu sau một giây




Author: 幻樱落玄
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint)
Length: Shortfic


Phần 1

Tháng sáu là lúc thời tiết khó chịu nhất trong năm, ban ngày nhiệt độ đạt đến mức oi bức của mùa hè, nhưng khi đêm vừa xuống, gió lại không ngừng đem theo hơi lạnh mà ùa về.

Một người thanh niên khôi ngô đứng trên ban công, một tay cầm điếu thuốc cháy còn phân nửa, tay còn lại tựa vào lan can chống đỡ sức nặng của toàn thân, trên gương mặt hoàn mỹ mang theo hơi thở nặng nề, đưa mắt ngắm nhìn ánh đèn nê ông đang bao phủ cảnh đêm rực rỡ của thành phố.

“Yoochun?” một tiếng nói vang lên cắt đứt sự trầm tư của người thanh niên, “đã trễ rồi còn đứng đây làm gì?”

Không cần quay đầu cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai, khóe miệng Yoochun hơi nhếch lên, “không có gì, chỉ là ngủ không được nên muốn hóng gió thôi.”

“Hóng gió?” Chàng trai xinh đẹp trên mặt lộ vẻ không vui, một tay đặt lên lan can, sau đó cả người đều tựa vào, “buổi tối ra ngoài hóng gió, em không sợ ngày mai đầu em sẽ biến thành keo dán à?”

Yoochun không trả lời mà theo bản năng nghiêng mặt qua nhìn Jaejoong, ngũ quan xinh đẹp cùng với làn da trắng nõn, dưới ánh trăng tỏa ra một hương vị say đắm và tinh khiết. Yoochun nheo mắt lại, muốn nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt cho thật rõ.

“Sao hả?” Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Yoochun, Jaejoong ngược lại cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng dù sao cũng hiếm khi thấy được Park Yoochun, người luôn giỏi kiềm chế tâm tình, hôm nay lại trở nên thất thần, Jaejoong tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, anh cười gian xảo nói, “sao hả? Park Yoochun, không phải đột nhiên muốn yêu anh đó chứ?”

Nghe những lời Jaejoong nói, Yoochun đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười phá lên.

“Có gì buồn cười?” Jaejoong bị biểu hiện của Yoochun làm cho có chút không thông.

Yoochun cười thật lâu mới dừng lại nói, “anh không sợ bị người kia nghe được sao? Nếu như anh ấy biết mình có một tình địch hoàn mỹ như em thì nhất định sẽ phát điên đó.” Yoochun trêu chọc Jaejoong đồng thời cũng không quên tự khen ngợi mình một chút.

Jaejoong đỏ mặt, vội vàng giải thích, “Anh, anh sợ cái gì chứ? Cậu ta cũng không phải là gì của anh…”

“A? Thì ra anh vốn không xem anh ấy là gì cả…” Yoochun trưng ra bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “ngày mai em sẽ đi nói cho anh ấy biết rõ ràng, bảo anh ấy không nên tự mình đa tình.”

“Yah! Park Yoochun!” Jaejoong vừa nghe những lời này liền trở nên nóng nảy, đưa tay vỗ vào lưng Yoochun một cái.

“Đau!” Yoochun bị đánh cũng hô to, “Jaejoong hyung gần đây ăn gì vậy? Khí lực ngày càng lớn.”

“Đánh em là đáng đời.” Jaejoong bị vẻ mặt khoa trương của Yoochun chọc cười, giọng nói không hề có chút bực tức.

Hai người đứng ngây ngốc một lát, Jaejoong dường như nhớ ra việc gì đó, quay sang hỏi, “em và Changmin gần đây có chuyện gì?”

Sắc mặt Yoochun khi nghe nhắc đến tên người kia có trầm xuống một chút, nhưng liền lập tức trở lại vẻ mặt như bình thường, “không có gì.”

“Không có gì?” Jaejoong bị bộ dáng xa cách của Yoochun khiến cho bản thân có chút tức giận, “em gần đây cố ý lánh mặt Changmin, ngay cả Junsu cũng nhìn ra, em làm sao mà hát được? Dù sao Changmin cũng là em út!”

“Em út?” Yoochun lộ ra nụ cười chế giễu, “vì nhỏ hơn hai tuổi, được chúng ta yêu thương mà em không thể tức giận? Hơn nữa em ấy ngoài trừ việc ngoài miệng gọi ‘hyung’ ra thì có khi nào xem em là hyung đâu?”

Lời lẽ gay gắt của Yoochun khiến cho Jaejoong kinh ngạc, Yoochun bình thường rất ít khi tỏ ra bực bội với người khác, hơn nữa bây giờ lại đang bực bội với cậu em tuy nhỏ nhất nhưng biết suy nghĩ nhất nhóm, Shim Changmin.

“Chẳng lẽ em còn vì chuyện ở quán rượu hôm trước mà tức giận?” Jaejoong cẩn thận suy đoán nói, có điều suy đoán này rất nhanh đã bị cái nhíu mày của Yoochun xác nhận.

“Changmin chẳng qua là muốn em ít uống rượu lại, chúng ta đều biết thằng nhóc này đối với những chuyện như vậy thái độ rất cứng nhắc, em cũng không nên để trong lòng như vậy.”

“Em chính là nhỏ mọn như vậy đó, ok?” Cơn giận của Yoochun gần như trong chốc lát đã bùng phát, thật ra Yoochun cũng biết rất rõ bản thân không phải vì bị Changmin làm cho mất mặt trước mặt bạn bè mà tức giận. Yoochun chính là không thích cảm giác như vậy… bình thường lễ phép dùng một tiếng “hyung” mà kéo xa khoảng cách của hai người ra, rồi lại đột nhiên lại mạnh mẽ túm lấy ly rượu trong tay mình, sau đó kéo mình ra khỏi quán rượu, làm như là cái gì của mình vậy…

Jaejoong bất đắc dĩ nhìn Yoochun, thở dài nói, “anh biết rồi, anh sẽ nói chuyện với Changmin, nhắc em ấy sau này chú ý hơn, nhưng em cũng phải nhường nhịn một bước, em cứ như vậy Changmin cũng không dễ chịu gì.”

Yoochun vẫn không lên tiếng, nhưng Jaejoong hiểu, dưới tình huống này, cậu em không lên tiếng chính là đã ngầm đồng ý.

“Được rồi, mau trở vào thôi, em không lạnh sao?” Jaejoong vỗ vai Yoochun hơi cưỡng ép mà kéo cậu về phòng ngủ.

Suốt đêm Yoochun không ngủ được, chỉ cảm thấy trong lòng lộn xộn, nhưng lại không biết vấn đề là từ đâu.



“Hyung!” Sáng ngày tiếp theo, Changmin như bình thường đứng trước mặt Yoochun lễ phép gọi anh. Lúc này Yoochun mới nhận ra được hiệu suất làm việc của Jaejoong thần tốc đến mức nào.

“Chuyện gì?” Yoochun ra vẻ hồ đồ hỏi.

“Chuyện lần trước ở quán rượu, em thật xin lỗi.” Giọng nói máy móc của Changmin vang lên, giống như học sinh đứng trước mặt giáo viên đọc kiểm điểm.

“A, việc đó anh đã không thèm để ý rồi.” Park Yoochun dùng lời nói biến thành thứ vũ khí có sức sát thương vô cùng nặng mà đáp trả, trưng ra gương mặt tươi cười rạng rỡ để đáp lại vẻ mặt nghiêm túc của Changmin.

“Vậy, em về phòng tr…” đại não của Changmin nhìn thấy nụ cười kia, trong nháy mắt liền ra lệnh cho thân thể rời đi, nhưng chưa kịp thực hành, thậm chí còn chưa kịp nói dứt lời thì xúc cảm ấm áp lưu lại trên môi đã khiến cho suy nghĩ của cậu trong nháy mắt dừng lại. Phải mất vài giây sau, đại não của Changmin mới hoạt động, cậu đẩy Yoochun đang cười hí hửng trước mặt mình ra. Changmin hé môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, cậu xoay người muốn đi.

“Changmin.” Giọng nói trầm thấp, tràn đầy từ tính của Yoochun vang lên, “Sau này nếu muốn quản chuyện của anh thì hãy xóa chữ hyung phía sau đi.” Thấy cơ thể Changmin cứng đờ khi nghe những lời của mình, Yoochun cảm thấy tâm tình thật tốt.

“Chuyện này không buồn cười chút nào cả.” Sau khi buông một câu như vậy, Changmin rất nhanh rời khỏi tầm mắt Yoochun.


Hết phần 1



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét