Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 3



A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 3



Park Yoochun vừa đi về phía khu nhà của khối xã hội trong lòng vừa nguyền rủa tại sao khoa âm nhạc lại nằm xa cách với khoa truyền thông như vậy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh bỏ giờ học của mình, đi bộ gần nửa tiếng đồng hồ qua bốn tòa nhà, chỉ để đến khu nhà của khối xã hội và đứng trước cửa lớp của em trai anh, Shim Changmin. Đó là cách mà Yoochun tiêu tốn thời gian của mình ở trường học, từ lúc học tiểu học đã như vậy, có khác chăng là khoảng cách khu nhà của anh và Changmin càng trở nên xa hơn cùng với sự trưởng thành của hai người. 

Park Yoochun đứng bên ngoài phòng học, hai tay áp lên kính cửa sổ, đôi mắt chăm chăm nhìn vào điểm sáng duy nhất mà anh thấy trong lớp học – Shim Changmin. 

RENG RENG RENG

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, mọi người bắt đầu thu dọn sách vở chuẩn bị nghỉ trưa, Yoochun vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chăm vào từng cử động của Changmin. 

Một sinh viên nam từ trong lớp bước ra, nghiêng đầu nhìn Yoochun cười cười. “Ồ, đây chẳng phải là anh trai của Shim Changmin sao? Anh đang đợi cậu ấy cùng đi ăn trưa hả?”

Yoochun không trả lời mà vẫn chăm chú nhìn Changmin đang cất sách vở vào cặp. Sinh viên nam kia dường như cảm thấy bị xúc phạm trước sự im lặng của Yoochun, hắn dùng tay kéo gương mặt Yoochun xoay về phía mình. 

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh không thể lịch sự hơn sao? Bọn sinh viên khoa âm nhạc các anh lúc nào cũng vậy à?”

Yoochun nhìn gã sinh viên phiền toái trước mặt mình, anh khẽ cười nhẹ.

“Cậu có biết là cậu đang chạm vào thứ không nên chạm hay không?”

Gã sinh viên cau mày, bàn tay đang giữ cằm Yoochun vô thức nới lỏng, nhưng đôi mắt vẫn dán lên gương mặt anh.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Shim Changmin bước đến giữa hai người, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Sinh viên nam kia rất nhanh liền thả tay ra khỏi mặt Yoochun, nét mặt trở nên lúng túng.

Yoochun vẫn tiếp tục mỉm cười, anh khoác tay Changmin, nghiêng đầu tựa vào vai cậu.

“Anh và bạn học của em đang chơi trò đấu mắt và anh sắp thắng rồi!”

Changmin không nói gì, cậu đưa mắt liếc người bạn cùng lớp, chỉ một cái liếc mắt nhưng đủ khiến cho người kia cảm thấy toàn thân trở nên rét run, hắn ngay lập tức cúi đầu bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên nhìn một lần nữa gương mặt tươi cười của Yoochun. 

“Minnie, nhãn lực của em càng ngày càng lợi hại đó…” Yoochun rời đầu khỏi vai Changmin, giương đôi mắt nâu với hàng mi cong xinh đẹp của mình mà nhìn cậu thật tỉ mỉ, như thể hai người đã lâu lắm không gặp nhau.

Changmin rút tay mình ra khỏi sự đeo bám của cánh tay Yoochun, gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng đôi mắt thì lại ẩn chứa một tia dịu dàng. “Đã uống thuốc chưa? Tại sao lại lê xác sang đây?”

“Chưa uống! Nhớ em!” Yoochun lại tiếp tục cười.

Changmin đảo mắt nhìn Yoochun, khẽ thở dài một tiếng sau đó xoay người bước đi.

“Minnie, anh đói!” Yoochun vừa bước vội theo vừa cất giọng mè nheo bên tai Changmin.

“Đang đến nhà ăn đây!”

--

Căng tin vào giờ nghỉ trưa bao giờ cũng đông đúc, Yoochun nhìn hàng người dài trước mặt mình mà cảm thấy kiên nhẫn đang mất dần đi. 

“Ra bàn ngồi đi, em sẽ mua cho anh!” Giọng Changmin vang lên sau lưng Yoochun. 

“Không, anh thích đứng cạnh Minnie ~” Yoochun bĩu môi, một giây sau lại vui vẻ nhích thêm vài bước về phía trước. 

“Tại sao không uống thuốc?” Changmin nhìn đầu tóc đang nhấp nhô trước mặt mình, trầm giọng hỏi.

“Anh vốn rất khỏe mạnh, tại sao phải uống thuốc?” Yoochun lơ đãng nhìn quanh căng tin.

“Khỏe mạnh?” Changmin nhíu mày, đôi mắt trong phút chốc trở nên lạnh băng, cậu nắm lấy tay Yoochun, kéo anh ra khỏi căng tin.

Changmin một tay lôi Yoochun đang giãy dụa ra khỏi căng tin, một tay cầm điện thoại đi động bấm phím gọi.

“Alo, bác Kang, cho xe đến trường ngay! Tôi muốn 5 phút nữa phải thấy xe đậu trước cổng!”

“Minnie, anh sẽ uống thuốc mà, đừng bắt anh về nhà! Minnie, chúng ta cùng ăn trưa xong anh sẽ về được không? Minnie ~”

Cứ như thế suốt quãng đường từ nhà ăn ra đến cổng trường, mọi người được chứng kiến cảnh tượng Park Yoochun liên tục nài nỉ còn Shim Changmin thì kiên trì im lặng. Dường như mọi người trong trường ai cũng không mấy bận tâm, vì họ biết, đây là cách giao tiếp hết sức “bình thường” của hai anh em nhà này.

Nhưng không phải ai cũng cảm thấy điều này là bình thường, chẳng hạn như cô sinh viên năm nhất khoa truyền thông, Choi Soo Yeon. Sau cuộc gặp gỡ kỳ quặc vào sáng nay với Park Yoochun, Soo Yeon nhanh chóng đi tìm Eun Soo và kể cho cô bạn cùng phòng nghe toàn bộ những gì mà mình đã chứng kiến. Khi cả hai đang trên đường đi đến căng tin thì vừa lúc lại được chứng kiến quang cảnh “thú vị” này.

Soo Yeon không hiểu tại sao bản thân cô lại có hứng thú với Shim Changmin và Park Yoochun đến vậy. Rõ ràng chỉ gặp qua có hai lần, đến một câu chào hỏi cũng chưa từng có… tuy rằng cả hai có chút đẹp trai hơn so với các nam sinh viên khác trong trường, nhưng đây cũng đâu phải là lần đầu cô nhìn thấy trai đẹp… Càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ, Soo Yeon chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được rằng hai con người ấy rõ ràng có thể tỏa sáng, giữa một đám đông hỗn loạn như thế nào đi nữa, họ nhất định cũng sẽ khiến người khác phải hướng tầm mắt về phía mình. Nhưng dường như họ lại không muốn có được thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy, tất cả những gì họ có thể trao cho người khác chính là nỗi cô đơn tràn ngập trong đôi mắt mình. Rốt cuộc Soo Yeon chỉ có thể kết luận rằng ở hai người con trai này có một điều gì đó rất đặc biệt, khiến cô không thể ngừng sự tò mò của mình lại.

“Đó chẳng phải là Changmin oppa và Yoochun oppa sao? Lâu rồi mới được nhìn thấy họ… Haizz, Changmin oppa sao lại càng lúc càng đẹp trai như vậy chứ?” Eun Soo vừa nói vừa kéo tay Soo Yeon.

“Hai người đó lúc nào cũng như vậy sao?” Soo Yeon vừa nhìn vào cảnh tượng đeo bám, làm nũng như trẻ con của Yoochun vừa hỏi cô bạn.

“Đôi khi thôi, chắc Yoochun oppa lại chọc giận Changmin oppa…” Eun Soo cười, đưa tay còn lại che đi ánh mặt trời đang chiếu vào mình.

“Á, Park Yoochun kia hình như đã ngất xỉu rồi!!!!!” Soo Yeon suýt không kiềm được thanh âm mà hét lên. Trước mắt cô là hình ảnh Park Yoochun khụy ngã, nhưng rất nhanh, Changmin đã đỡ lấy anh, sau đó vội vàng bế Yoochun đưa vào chiếc xe hơi bốn chỗ đang chờ sẵn ở cổng trường. 

Soo Yeon kinh ngạc hỏi Eun Soo: “Park Yoochun… anh ta mắc bệnh gì nặng lắm sao?”

Eun Soo nheo mắt nhìn cô bạn cùng phòng, thở một hơi dài: “Cũng không phải ung thư hay bệnh nan y gì nghiêm trọng, chỉ là Yoochun oppa luôn ngủ nhiều hơn người bình thường mà thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét