Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 2


A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 2


Choi Soo Yeon là con một, cô không có anh chị em, nhưng cô vẫn biết anh chị em trong một gia đình sẽ đối xử với nhau như thế nào… và đó nhất định không phải như những gì cô được nghe kể về Shim Changmin và Park Yoochun.


Đã gần một tuần kể từ khi nhập học, là một sinh viên ngành Truyền thông, Soo Yeon hiển nhiên không bỏ qua những thông tin thú vị xung quanh mình. Mục tiêu “nghiên cứu” thông tin của cô hiện nay chính là Shim Changmin, chàng trai mà cô chỉ mới gặp mặt một lần. Sau khi áp dụng mọi chiêu thức moi tin của mình lên cô bạn cùng phòng, Eun Soo, Soo Yeon có thể đúc kết được những thông tin khái quát về đối tượng nghiên cứu của mình như sau:


Một, Shim Changmin đang là sinh viên năm 3 khoa truyền thông. Soo Yeon cảm thấy có thể “mặt dày” một chút, xem anh ấy là đàn anh của mình, nhưng vấn đề là cô chưa bao giờ nhìn thấy đàn anh này trong các hoạt động của khoa dù cô đã đăng ký tham gia tất cả các hoạt động do khoa tổ chức. 

Hai, Shim Changmin có một anh trai, tên anh ta là Park Yoochun. Khi biết điều này, Soo Yeon đã hết sức ngạc nhiên, anh em sao tên họ lại chẳng liên quan gì thế này? Ngay sau đó Eun Soo đã giải thích cho cô biết, do mẹ của Changmin và ba của Yoochun tái hôn nên hai người mới trở thành anh em. Soo Yeon rất nhanh chóng tự suy luận ra giọng nói gợi cảm mà cô nghe được trong phòng y tế hôm đó 99% là của Park Yoochun.


Ba, việc cố gắng kết thân với Shim Changmin thật sự còn khó hơn cả lên trời mà không cần máy bay vì Shim Changmin không thích tiếp xúc với người lạ và vì Park Yoochun sẽ có cách khiến cho bạn phải bỏ cuộc, như lời Eun Soo đã nói, Park Yoochun thật sự “rất đáng sợ”. Soo Yeon vẫn chưa chắc chắn lắm về điều thứ ba này vì cô vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Shim Changmin lần hai và cô cũng chưa gặp qua Park Yoochun. Nhưng nếu điều này là thật thì cô cảm thấy hai anh em nhà này thật sự rất kỳ quái, một người em xa cách và một ông anh không thích người khác lại gần em mình? Năm nhất đại học của Choi Soo Yeon thật sự có quá nhiều thứ để lưu ý.



Soo Yeon chạy vội về phía khoa thanh nhạc, cô bạn cùng phòng Eun Soo lại vừa đãng trí để quên tập vở và nhắn tin nhờ cô mang đến lớp. Soo Yeon từng cùng Eun Soo đến khoa thanh nhạc vài lần nên cô cũng có thể nói là thông thạo nơi đây, vừa chạy vừa tính toán lần này nên bắt Eun Soo đền đáp như thế nào thì giọng nói rất lớn của một cô gái vang đến tai Soo Yeon, khiến cô tò mò mà dừng lại.

“Anh hãy thôi cái trò vờ vịt ấy đi!”

“Tôi không hiểu cô muốn nói gì…?” giọng nam trầm này dường như mình đã từng nghe ở đâu đó… Soo Yeon tự nhủ và cố gắng lục lọi trí nhớ của mình.


“Anh đã làm gì thì anh tự biết, sáng nay Changmin oppa đã LIẾC tôi và bảo tôi đừng bao giờ đến gần anh ấy nữa… hức…” giọng cô gái bắt đầu trở nên nức nở.


‘Changmin oppa’? họ đang nói về anh chàng Shim Changmin kia sao? Tại sao lúc nào mình nghe lỏm chuyện của người khác cũng có dính đến cái tên này vậy…?

“Tôi không làm gì cả, là Minnie tự nhìn ra bản bất xấu xa của cô đó thôi.” Giọng nam trầm lại tiếp tục bình thản vang lên.

“Park Yoochun! Tôi biết hết tất cả những chuyện ghê tởm mà anh đã làm sau lưng Changmin oppa rồi, anh đừng có dùng cái gương mặt ngây thơ và căn bệnh chết tiệt của mình để lừa dối anh ấy nữa!!!!!!”


A, A,… Người kia, người kia là Park Yoochun… Soo Yeon trở nên phấn khích một cách kỳ lạ, chính cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

“Cô ghen tỵ với gương mặt ngây thơ của tôi thì tôi có thể hiểu, nhưng ganh ghét với cả cơ thể bệnh tật này thì tôi thật sự không tài nào hiểu được... Minnie đã không muốn gặp cô thì sau này cô cũng đừng lảng vãng trước mặt em ấy nữa, chào cô!”


“Anh… Anh…” 


Soo Yeon nghe thấy tiếng bước chân cô gái rời đi, chợt nhận ra bản thân mình đã tò mò quá lâu, cô cũng vội vàng ôm cặp sách định tiếp tục chạy đến lớp của cô bạn. Nhưng ngay lúc đó, có một thứ đã cản bước chân của cô, nói cho chính xác hơn thì có một người đã khiến cô dừng bước.

Qua khe hở của những chiếc lá xanh biếc, Soo Yeon nhìn thấy một chàng trai tóc nâu, dáng người cao và hơi mảnh khảnh, nhưng anh ta lại có một bờ vai rộng đủ để khiến bất kỳ cô gái nào cũng muốn được ôm vào lòng… Và điều quan trọng là nụ cười của anh ta, Soo Yeon xin thề, đó là nụ cười “lấp lánh” nhất mà cô từng thấy, lẽ nào là do hiệu ứng của ánh nắng khiến mình hoa mắt sao? Người con trai đó thoạt nhìn cũng chỉ có thể xem là dễ nhìn, nhưng không ngờ khi cười lên lại tỏa sáng đến vậy… Thật sự rất đẹp, rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác muốn nụ cười đó là dành cho mình.

Soo Yeon tự hỏi ‘anh ta là Park Yoochun sao? Thật không giống với những gì mà mình hình dung… Một người có nụ cười ấm áp như vậy sao lại có thể đáng sợ hơn cả một người lạnh lùng như Shim Changmin sunbae được nhỉ?’


Khi cô còn đang ngẩn người thì chàng trai có nụ cười “lấp lánh” đó đã bước đến trước mặt cô từ lúc nào không biết. Anh tiếp tục giữ nụ cười của mình trên môi, và… nháy mắt… Soo Yeon thật sự nghĩ có lẽ mình đã ngẩn người quá lâu đến độ thị lực bị giảm sút… Park Yoochun vừa nháy mắt với cô? Và sau cái nháy mắt đó, những gì mà Soo Yeon nhìn thấy chỉ là bóng lưng đang dần thu nhỏ của Park Yoochun.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét