Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

[Fic] A Separation couldn't start | Chương 1


A Separation That Could Not Start


Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered

Chương 1


Đại học Kyung Hee là một trong những trường tư thục hiếm hoi trên thế giới có hệ thống giáo dục từ mẫu giáo đến sau đại học. Không ít sinh viên đang học ở đây đã gắn bó cả tuổi thơ của mình với ngôi trường này, nhưng trong số đó không có Soo Yeon, vì cô chỉ mới đặt chân vào Kyung Hee khi nhận được giấy báo nhập học cách đây một tuần cho chuyên ngành truyền thông mà cô đã đăng ký.

Soo Yeon cầm điện thoại trên tay và bắt đầu tìm đường đến khu ký túc xá của mình. Ngôi trường rất đẹp, nhưng cô thật sự không có thời gian để ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, vì hiện tại cô cần phải nhanh chân đến phòng của mình, sắp xếp đồ đạc và báo tin cho bố mẹ biết rằng con gái nhỏ của họ đã an toàn nằm trong phòng ký túc xá. Các bậc phụ huynh, chính là như vậy, luôn lo lắng và xem con cái của mình là những đứa trẻ… Soo Yeon thở dài và cố gắng bước thật nhanh, vừa đi vừa tra đường trên điện thoại.
Chợt cô nghe thấy tiếng cãi nhau… Soo Yeon không chắc lắm, nhưng cô nghĩ đó là tiếng cãi nhau…

“Khốn kiếp! Em cứ quay trở lại lớp học chết tiệt của em đi!” Một giọng nam trầm và hơi khàn, Soo Yeon tự tưởng tượng trong đầu một gương mặt nam tính mà cô đoán là chủ nhân của giọng nói ấy. Người có chất giọng gợi cảm như vậy, hẳn phải là một chàng trai rất quyến rũ?

“Em đã nói rồi, một là anh nằm trong phòng y tế, hai là anh về nhà, thế thôi!” Một giọng nam khác nghe trong và cao hơn, nhưng Soo Yeon có thể hình dung ra gương mặt cau có của anh ta khi nói câu này.

“Shim Changmin, nếu em bước ra khỏi cánh cửa đó thì em nhất định sẽ hối hận!” giọng nam gợi cảm (ít ra là theo suy nghĩ của Soo Yeon) lại vang lên, lần này cô cảm nhận được trong giọng nói ấy còn mang chút khiêu khích.

Sau câu nói ấy, Soo Yeon chỉ thấy được một sự im lặng đáng sợ kéo dài trong vài giây, và rồi cô nghe thấy tiếng sập cửa. Thứ tiếp theo trên cơ thể Soo Yeon hoạt động, đó chính là thị giác của cô. Trước mắt cô là một chàng trai vóc người cao gầy, gương mặt… gương mặt thật sự rất đẹp, rõ ràng anh ta đang tức giận, nhưng điều đó không thể khiến cho Soo Yeon ngừng việc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh ta.

Chàng trai đi ngang qua và khẽ liếc Soo Yeon, trong hai, à không, có lẽ là một giây… Nhưng Soo Yeon thề có Chúa, cô cảm thấy trái tim mình gần như ngừng thở trong một giây ấy. ‘Anh ấy quá đẹp trai, quá lôi cuốn!’ đó là tất cả những gì mà Soo Yeon có thể thì thầm trong đầu.

Và trong khi cô còn đang mãi lẩm nhẩm lại những điều đó trong im lặng thì chàng trai đã bước đi rất xa từ lúc nào. Soo Yeon giật mình, chợt nhớ ra việc mình phải làm, cô vội vàng chạy về phía ký túc xá, bỏ lại âm thanh đổ vỡ của ly tách trong căn phòng y tế phía sau lưng mình.


Khi Soo Yeon bước vào căn phòng 104, bạn cùng phòng của cô đã sắp xếp đồ đạc xong từ lâu, Soo Yeon để hành lý bên cạnh giường, không buồn mở ra. Cô ngã mình xuống giường, quay sang mỉm cười với người bạn cùng phòng.

“Chào cậu, tớ là Choi Soo Yeon!”

“Xin chào! Mình là Lee Eun Soo! Cậu có vẻ mệt khi phải tìm đường đến đây nhỉ?” Eun Soo nói với một nụ cười trên môi, nụ cười ấy càng khiến Soo Yeon cảm thấy cô bạn cùng phòng thật dễ thương, tóc ngắn, mắt to, khi cười hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết thật sự rất đáng yêu.

“Uh, trái tim mình bị loạn nhịp trên đường đến đây, nên giờ mình phải cho nó nghỉ ngơi một chút…” Soo Yeon vừa nói vừa cười khúc khích.

“Loạn nhịp? Cậu dùng từ vui thật, ha ha, chỉ chạy đến ký túc xá thôi mà ~” Eun Soo với tay lấy chai nước trên bàn.

“Aww, không phải vì chạy đâu, tớ đã gặp một anh chàng… một anh chàng vô cùng thu hút…”

Eun Soo tròn mắt nhìn Soo Yeon, “chà, cậu may mắn thật, chưa chi đã có số đào hoa rồi…”

Soo Yeon ngồi dậy, bắt đầu mở vali ra, “đào hoa gì chứ, chỉ là tình cờ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thôi, anh ta chỉ nhìn tớ có một giây thôi đấy… nhưng tớ đoán là tớ có thể biết tên của anh ta… Shim Changmin?” Soo Yeon hơi nhíu mày khi cố gắng nhớ lại cái tên duy nhất mà mình nghe được trong cuộc cãi vã nho nhỏ lúc nãy.

Cạch!

Eun Soo ngạc nhiên đến mức làm rớt cả chai nước trên tay, cô bước về phía giường của Soo Yeon, gương mặt hết sức kinh ngạc. “Shim Changmin? Cậu đã gặp Changmin oppa thật sao? Chỉ có một mình anh ấy thôi?”

Soo Yeon lúc này càng ngạc nhiên hơn Eun Soo, cô ngước nhìn người bạn cùng phòng, khẽ gật đầu một cái, “tớ đoán là vậy, anh ấy cao và trông hơi gầy, tóc ngắn nhuộm nâu, mắt to… rất sâu và nhìn có vẻ khó gần… và tớ chỉ nhìn thấy một mình anh ấy bước ra từ phòng y tế, cậu biết anh ấy sao?”

Eun Soo gật gù, chân mày hơi chau lại, “theo những gì cậu miêu tả thì 90% là Changmin oppa rồi… nhưng anh ấy đi một mình từ phòng y tế ra sao? Thật lạ… người kia lẽ nào lại để cho anh ấy rời khỏi mình chứ…?”

“Eun Soo, cậu biết anh ấy sao?” Soo Yeon một lần nữa lặp lại câu hỏi, chỉ là một chàng trai mà mình gặp chưa quá một phút, vậy mà giờ đây lòng tò mò trong cô lại đang trỗi dậy hết sức mãnh liệt.

“Đó là bạn của anh trai tớ… nhưng tớ khuyên cậu là tốt nhất là cậu đừng nên có thêm bất cứ suy nghĩ nào về anh ấy…” Eun Soo nhìn thẳng vào Soo Yeon, và nói bằng giọng điệu nghiêm túc nhất mà cô có thể.

“Anh ấy đáng sợ lắm sao…?” Soo Yeon e dè hỏi, thực ra cô cũng không nghĩ mình sẽ có ý định xa xôi gì hơn với anh chàng chỉ thấy mặt một lần, nhưng thái độ của Eun Soo thật sự khiến cô càng muốn tìm hiểu về anh ta.

“Anh ấy đáng sợ hay không thì mình không rõ, nhưng người kia thì mình dám khẳng định, thật sự rất đáng sợ…” Soo Yeon có thể đọc được một nỗi sợ vô hình đang dâng lên trong mắt Eun Soo và bất giác cô cũng cảm thấy bản thân đang trở nên hồi hộp một cách khó hiểu.

“Người kia…? Là ai vậy? Cậu làm tớ tò mò chết đi được…” Soo Yeon nôn nóng hỏi.
“Anh trai của anh ấy, Park Yoochun…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét