Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

[Fic] Tiểu Ngốc Nghếch | Phần 2

Tiểu Ngốc Nghếch



Author: Yêu Thương Là Mãi Mãi
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Without author's permission
Phần 2

Mười giờ sáng.


Shim Changmin chầm chậm mở mắt, nhắm mắt lại mong quay về với giấc mơ vừa rồi, một giấc mơ đẹp.


Trong giấc mơ, Park Yoochun biến thành một đứa bé, mặc quần áo trẻ con rất đáng yêu, đứng dưới cây đại thụ trong sân nhà, hướng về phía cậu cười bẽn lẽn, Changmin nhớ được trong giấc mơ mơ hồ ấy, cậu ngồi xổm xuống đất, vẫy tay về phía Yoochun, cười ngọt ngào. Yoochun có chút nghi ngờ nhìn cậu, cúi đầu cắn ngón tay, tỏ vẻ đang suy nghĩ. Changmin lại tiếp tục vẫy tay, khẽ gọi.


“Chun Chun, tới đây ăn kẹo nào…”


Yoochun lập tức thẹn thùng thả ngón tay ra, nheo mắt, lon ton chạy về phía cậu, gương mặt phúng phính, thật khiến người khác muốn hôn một cái, Yoochun chạy đến trước mặt cậu, vươn đôi tay nhỏ mập mập nói, “em muốn ăn kẹo…” thanh âm mềm nhũn, thật rất ngoan ngoãn.


Changmin xấu xa cười nói, “hôn anh một cái, anh sẽ cho kẹo.”


Yoochun lập tức đỏ mặt, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn vươn tay ngốc nghếch ôm cổ Changmin, hướng lên mặt cậu, nặng nề “bẹp” hôn một cái.


Changmin thỏa mãn, nhân cơ hội nựng gương mặt nhỏ nhắn trong veo như nước của Yoochun nói, “ừ, Chun Chun nhà chúng ta thật là ngoan, chúng ta về nhà ăn kẹo nhé!”


Sau đó cậu ôm Yoochun về nhà.


Nhớ đến đây, Changmin từ tận đáy lòng thở dài một tiếng, lúc nào Yoochun mới có thể như con nít, ngoan ngoãn như vậy thật là tốt…


Nghiêng đầu thoáng qua, nhìn người bên cạnh còn đang say ngủ, Changmin suy nghĩ một chút, nghiêng người, lấy tay chống ở đầu, tựa như đã ăn no đủ, cả người thoải mái, tinh lực dư thừa, cưng chìu nhìn Yoochun.


Ngày hôm qua hành hạ đến nửa đêm, cuối cùng bị làm cho ngất đi, bây giờ nhìn lại mới thấy sắc mặt anh thật không được tốt lắm, tái nhợt vì mệt mỏi, đầu tóc xoăn xõa tung, rối loạn che gần nửa mặt, đầu vẫn hướng về lồng ngực Changmin, sau đó giống như con mèo nhỏ xù lông, nhẹ nhàng cọ vào đối phương, Changmin lộ ra nụ cười dịu dàng mà cậu chưa từng cười với bất kỳ ai, vươn tay giúp Yoochun đắp chăn.


Cảnh tượng ấm áp chỉ diễn ra trong chốc lát, sau đó thì điện thoại của Yoochun vang lên.


“Ư?” cổ họng Yoochun phát ra âm thanh mơ hồ, mặt vẫn ngơ ngác, tay đã theo phản xạ có điều kiện bắt đầu ở bên người sờ loạn, Changmin b bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh của anh khiến cho bt cười, cậu cúi người hôn lên mắt anh, nói, “bên tay trái, tủ đầu giường.” 

Yoochun bất đắc dĩ từ trong chăn ấm áp dễ chịu, vươn cánh tay nhỏ dài ra, sờ soạng trên tủ đầu giường mấy cái, sau đó bắt được điện thoại di động, nhấn nút trả lời.


“Xin chào, ai đó?” thanh âm lười biếng của Yoochun giờ phút này pha chút khan khan gợi cảm, ở bên tai Changmin thật giống như đang dụ dỗ. Ở đầu dây điện thoại bên kia, Kim Jaejoong nghe được… Chậc… anh ngay lập tức nổi da gà.


“Park Yoochun, anh cho em về nhà nghỉ ngơi, không phải để em miệt mài! Chết tiệt! Em có biết bây giờ là mấy giờ hay không? Ngủ ngủ ngủ, em ngủ tới chết đi, mau dậy cho anh!” Yoochun đem điện thoại kéo ra ngoài hai thước, từ khoảng cách ấy vẫy có thể nghe tiếng Kim Jaejoong tức giận, cằn nhằn không ngừng, không dứt, chắc là có người nào chọc cho anh ấy tức giận rồi… Park Yoochun bật cười thành tiếng, Changmin bên cạnh bắt đầu lấn tới, cắn môi anh một cái, đầu lưỡi luồn vào tùy ý càn quét, cho đến khi Kim Jaejoong hét lớn một câu, “Park Yoochun, em có đang nghe hay không?!!” Changmin mới lưu luyến buông ra.


“Anh ở trên giường với em nhưng lại cười vì người đàn ông khác…” Changmin quay trở về tư thế ban đầu, vẻ mặt rất khó chịu.


Yoochun mặt mày cong cong, quay đầu hôn nhẹ lên mặt Changmin một cái, sau đó đem lực chú ý quay trở về điện thoại, Jaejoong bên đầu dây kia đã giận đến giơ chân, giọng nói lộ ra sự tức giận vô cùng, “NGHE! ĐIỆN! THOẠI!”


“Uhm,” Park Yoochun áp điện thoại vào tai, “làm tình cũng là một phương thức nghỉ ngơi nha… Hơn nữa em đang nghỉ phép, em muốn mấy giờ rời giường là chuyện của em. Anh không phải cũng đang nghỉ phép sao?”


Áp suất của Kim Jaejoong thông qua sóng vô tuyến điện từ của điện thoại di động, biến điện năng thành âm thanh xuyên ra ngoài, “quảng cáo! Quảng cáo! Có quảng cáo mới! Em! Một giờ chiều, tại núi XX, nhân viên của nhãn hiệu XX sẽ dẫn em vào, nếu không đến em nhất định phải chết!”


Park Yoochun nhíu mày, vừa định nói không đi thì Kim Jaejoong đã cúp điện thoại…


Vẻ mặt Shim Changmin nhanh chóng đóng băng, tản mát ra một luồng áp suất thấp cực lớn, mặt đen, quay lưng về phía Park Yoochun. Yoochun nhìn qua, nhút nhát hỏi, “tức giận?”


Changmin lạnh lùng trả lời, “anh không đi em sẽ không tức giận.”


“Nhưng Kim Jaejoong chỉ có một chuyên viên make up là anh thôi…” Yoochun vò đầu.


“Em chỉ có một người yêu là anh…!”


“Changmin~…” Yoochun ngậm ngón tay Changmin, vừa cẩn thận liến từng ngón, vừa ngẩng đầu lộ ra nụ cười lười biếng, khiến Changmin phát điên.


Changmin rút tay ra, nhắm mắt lại không nhìn Yoochun, lúc nào cũng dễ dàng bị anh ấy hấp dẫn, may mắn là Yoochun vẫn chưa phát hiện ra tim mình đang đập rất nhanh… Changmin âm thầm vui mừng, đột nhiên Yoochun bò lên, nằm sấp lên người cậu, tai trái dán lên ngực cậu, cười cười, thấp giọng nói, “tim đập thật là nhanh nha…”


… Một lát sau, Changmin nghe Yoochun nhỏ giọng nói, “chỉ đi một chút không được sao? Anh không có mặt sẽ rất khó cho Jaejoong… Anh đảm bảo sau khi xong việc sẽ trở về nhà, không rủ Kim Jaejoong đi uống rượu, nha?”


Shim Changmin rầu rĩ đáp, “đổi lại là Kim Jaejoong rủ anh đi uống rượu chứ gì…”


“Vậy em đi theo anh có được không…?” Làm nũng…


“Hừ.” Đồng ý!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét