Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

[Fic] Tiểu Ngốc Nghếch | Phiên Ngoại

Tiểu Ngốc Nghếch



Author: Yêu Thương Là Mãi Mãi
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic

Without author's permission
Chí Tuyến Bắc


Đó là lần đầu tiên Changmin bỏ nhà ra đi.


Sinh ra trong gia đình giàu có, từ bé đã không phải lo lắng cơm ăn áo mặc, từ trước đến giờ cậu vẫn biết trên vai mình vốn dĩ phải mang gánh nặng thừa kế gia tộc họ Shim. Trời cho cậu gia thế tốt đẹp sau đó lại đeo gông xiềng lên cho cậu.


Họ Shim là một gia tộc lớn, từ đời này qua đời khác vẫn hy vọng người thừa kế sẽ tiếp tục phát dương quang đại sự nghiệp của dòng họ. Shim Changmin từ bé đã được trời cho khí chất hơn người, thông minh tự nhiên, so với người máy cậu còn lí trí hơn, đây chính là phẩm chất cần có của người thừa kế họ Shim.


Nhưng rồi có lần cậu cảm thấy cậu cần phải rời nhà ra đi, đó là chuyện cậu muốn làm, không phải cậu muốn tự do, chỉ là cậu có chút chán ghét mọi thứ xung quanh.


Ngoài trời tuyết nhẹ bay, Shim Changmin xách theo một túi hành lý đơn giản từ trạm xe lửa đi ra, đường ph tháng ba đã không còn cảm giác lạnh thấu xương, dọc ven đường nhỏ, hoa xuân đua nở khoe sắc. Shim Changmin hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trong không khí. Nơi này không giống với nhà cậu, cậu cảm nhận được sự mới mẻ và từ trong sâu thẳm là niềm vui mừng, hạnh phúc.


Thành phố C không lớn lắm, nếu tìm trên bản đồ thậm chí có thể không tìm được địa điểm chính xác, nếu dùng lời miêu tả cũng chỉ có thể nói, dọc theo thành phố A, hoặc nơi gần thành phố B và thành phố D… chính là hình dung mơ hồ như vậy.


Chính ở nơi mơ hồ ấy Shim Changmin mới đảm bảo được rằng mình sẽ không b tìm thấy.


Đã đến giờ ăn tối, trên đường cũng không còn bóng người, Shim Changmin từ từ bước đi trên phố. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu dạo bước trên đường với tốc độ chậm như vậy, cậu luôn bề bộn với công việc, xung quanh luôn ồn ào, luôn bị rất nhiều người vây quanh, cậu phải đi học, học kinh doanh, học lễ nghĩa, học cách đem bản thân ngụy trang thật kỹ, học sự quyết đoán của các bậc cha chú, học cách phát huy mị lực của bản thân.


Thực sự mà nói, những thứ này vốn đã là kỹ năng sinh tồn.

]
Lấy ví dụ như, hiện giờ cậu đang đứng ở một nơi xa lạ, cậu muốn thoát ra khỏi cái bóng của gia tộc, cậu không có tiền nhưng tất nhiên cũng không muốn chịu khổ, vất vả kiếm tiền, vào lúc như thế này, cậu nên làm gì?


Changmin rất thích mùa đông, vì trời rất lạnh, cậu sẽ cảm nhận được hơi ấm càng mãnh liệt hơn.


Cũng như trong ngày đông, dưới ngòi bút của thi nhân, mặt trời vĩnh viễn khiến lòng người ấm áp, hoa mai nở trong tuyết, không sợ hãi giá lạnh khiến người sinh lòng ái mộ.


Những bông tuyết tinh tế bay, rơi xuống, ngọn núi xa bắt đầu trở nên mờ ảo, mông lung, tựa như tâm tình mờ mịt hiện tại của Changmin. Trên người chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc, cậu móc ví tiền từ trong túi ra, bên trong chỉ còn một ít tiền mặt và thẻ tín dụng không thể s dụng được, Changmin không tự chủ được thở dài, vươn ra ngón tay thon dài, chậm chạp chỉnh lại khăn choàng cổ. Cậu đứng ven đường nhìn quanh, tầm mắt nhìn xa xăm, văng vẳng bên tai là tiếng chuông gõ ngân vang.


Quán cà phê nhỏ bên đường đột nhiên sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, chiếu lên người chàng trai cô đơn vừa rời nhà ra đi cùng một chàng trai xinh đẹp đang an tĩnh đọc sách.


Changmin quay người lại liền thấy được người đối diện. Do đứng khá xa nên cậu không thể nhìn rõ người dó, chỉ có thể thấy đây là một người có gương mặt đẹp, thân hình hơi gầy, quần áo đơn giản, hành động rất tùy ý, nhưng lại nhanh chóng tiến vào tiềm thức của cậu.


Shim Changmin đút tay vào túi áo, khóe miệng vẽ ra một nụ cười rất nhẹ, từ từ hướng về phía đối diện đi tới.


Cửa bị đẩy ra, đụng vào chuông gió, tạo nên âm thanh thanh thót, gió lạnh theo cửa mở mà tràn vào quán cà phê, Park Yoochun ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy một chàng trai hai tay vì lạnh mà đỏ ửng.


Changmin phủi tuyết trên người, hướng về phía vị khách duy nhất trong quán cười xin lỗi, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.


Shim Changmin mang theo nụ cười ngượng ngùng, kéo ghế ngồi đối diện Yoochun, “xin chào.”


Trên người Yoochun quả nhiên có một loại cảm giác lười biếng xinh đẹp, y phục đơn giản, động tác đơn giản, thậm chí vẻ mặt cũng không có biểu tình, nhưng lại dễ dàng khiến người yêu thích. Shim Changmin trong lòng thầm nghĩ, ừ, chính là anh ấy. Nhưng cậu nào biết được Park Yoochun đang âm thầm đánh giá cậu là người thái độ sấc láo, sắc mặt đạm mạc, hành động kỳ quái…


“Xin hỏi…”


“Tôi biết anh định hỏi gì, nhưng trước tiên có thể cho tôi nói không?”


Còn hỏi cái gì nữa, Park Yoochun đành yên lặng.


Sau đó Changmin dùng ngữ điệu chậm chạp tự giới thiệu mình, gia thế bối cảnh, kế hoạch trốn đi và quẫn cảnh trước mắt, từng câu từng chữ đều là thật, không hề giả dối, ăn khớp nhau, mạch lạc rõ ràng… cậu yên lặng nhìn Park Yoochun, “tôi bây giờ không có tiền mặt, không có chỗ ở, xung quanh đây lại không có nhà trọ, người duy nhất mà tôi nhìn thấy cũng chỉ có anh,” Changmin dừng một chút, mắt lướt qua quyển sách đang khép lại trên tay Yoochun, trên bìa sách hiện lên ba chữ lẻ loi, “Chí Tuyến Bắc.”


Park Yoochun nghe Changmin nói như vậy, đột nhiên cười nhẹ nhàng ra tiếng, dùng thanh âm gợi cảm của mình đầu độc cậu, “vậy… chàng trai độc thân cô đơn này, muốn tôi mang cậu về nhà phải không…?”

End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét