Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun & YunJae (hint)
Length: Oneshot
A/N: Fic lấy cảm hứng từ "Listen to the sea" của Shim Changmin và "Healing for myself" của Kim Jaejoong
A/N: Fic lấy cảm hứng từ "Listen to the sea" của Shim Changmin và "Healing for myself" của Kim Jaejoong
“Changmin ngốc,
Anh vẫn muốn
một lần gọi em như vậy, em luôn mắng anh ngốc, mắng nhiều đến nỗi anh tưởng rằng
mình ngốc thật…
Có lẽ mùa
Đông là lúc anh nghe hai tiếng “đồ ngốc” từ em nhiều nhất.
Mùa Đông,
lúc anh chỉ vừa định mang đôi dép xỏ ngón bước ra ngoài, đã nghe em mắng “đồ ngốc”,
sau đó ngơ ngơ ngác ngác nhìn chân mình bên phải mang tất, bên trái xỏ giày
đi ra ngoài. Thật là phiền toái.
Mùa Đông,
khi anh tinh thần hăng hái chuẩn bị đón tuyết đầu mùa, nghĩ đến cùng em ném tuyết
ngoài sân chơi… chưa kịp kéo tay em ra ngoài thì đã nghe em mắng “đồ ngốc”, sau
đó bị quấn kín như lật đật, chỉ còn mỗi đôi mắt là chạm được vào ánh dương,
quay tới quay lui đã thấy em đắp xong người tuyết đặt trong vườn. Thật là nhàm
chán.
Mùa Đông, lúc
tinh thần nghệ sỹ trong anh phát tác, hăm hở muốn cùng Jaejoong hyung đi ngắm
biển, chưa kịp nghĩ cách trốn Yunho hyung thì đã nghe em mắng “đồ ngốc”, sau đó
đã bị em nhét vào xe, nhắm mắt rồi mở mắt, biển đã ở trước mặt. Em nắm tay anh
nói, biển chỉ có thể cùng em ngắm, Jaejoong hyung hãy để Yunho hyung lo. Thật
là ấu trĩ.
…
Nghĩ lại anh
vẫn cảm thấy kỳ lạ, anh thật sự ngốc đến như vậy sao? Hay bởi vì Shim Changmin
em quá thông minh?
Còn nhớ anh từng
viết một lá thư trên latop của em, nhàn rỗi hỏi, biển có màu gì?
Em lại mắng
anh, đồ ngốc! Biển vốn không có màu sắc.
Anh thấy em
mới chính là đồ ngốc, biển không xám thì xanh mà thôi. Ít ra thì giờ đây, biển
với anh chính là như vậy.
Chúng ta chỉ
là quá khác nhau, anh quá mơ mộng còn em quá thực tế. Anh muốn tự do còn em muốn
bình yên.
Changmin ngốc,
em không cần lo lắng cho anh nữa…
Anh bây giờ
khi mùa Đông đến cũng tự biết mang giày, mặc áo ấm và đeo khăn choàng cổ, khi
tuyết rơi cũng tự biết che dù, khi muốn nhìn biển cũng sẽ đi một mình, không
làm phiền Jaejoong hyung.
Anh có nói với
em chưa nhỉ? Nếu biển màu xám nghĩa là anh không muốn nói chuyện và biển màu
xanh nghĩa là anh đang phiền muộn… Liệu khi nào anh mới có thể tìm thấy màu sắc
khác của biển?
Anh viết những
dòng này cho em, vì đêm nay anh muốn mơ thấy biển, vào mùa đông và có em bên cạnh.
Nhưng em lí
trí như vậy, thông minh như vậy, chắc chắn sẽ lại mắng anh là đồ ngốc, phải
không?”
Yoochun ngốc
nghếch, anh ấy không biết, chưa bao giờ biết… anh ấy cứ nghĩ bản thân mình là
biển, nhưng không phải như vậy. Sự thật thì tôi chính là biển, còn anh ấy là bầu
trời của tôi. Bầu trời có màu gì, thì biển sẽ có màu như vậy. Và tiếng biển rì
rào thật ra cũng là tiếng của tôi mà thôi.
Yoochun ngốc
nghếch, anh ấy không biết, chưa bao giờ biết… chiếc nhẫn mà tôi mang trên tay vốn
dĩ là một cặp. Chiếc còn lại, chính là chờ ngày lồng vào tay anh ấy. Nhưng anh ấy
cứ như vậy rời đi, chỉ để lại một câu, chúng ta quá khác nhau, cùng tôi và tách cà phê
nguội lạnh mà tôi đã gọi cho anh ấy.
Yoochun ngốc
nghếch, anh ấy không biết, chưa bao giờ biết, tôi luôn mở “Love Bye Love”, rơi
nước mắt mỗi khi nghe anh ấy tự nói, chúng ta đừng bao giờ trải qua thứ tình
yêu như thế này nữa, rồi chìm vào giấc ngủ.
Sau đó tôi
mơ thấy biển, vào mùa đông, Yoochun đeo chiếc nhẫn còn lại và nắm lấy tay tôi,
nói với tôi rằng, Changmin, em mới là đồ ngốc.
Yoochun ngốc
nghếch, anh ấy sẽ phải biết tất cả những điều này, khi tôi gặp, trả lại bức thư
không đầu không đuôi kia cho anh ấy ở một nơi nào đó gần biển và bầu trời khi
đó không xanh, cũng không xám.
End
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét