Chứng mất ngôn ngữ
Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Oneshot
Without author's permission
Phần
2
Tóm
lại mà nói, nếu tiến hành làm số học thống kê giữa số lần nhà DBSK cãi nhau và
trình độ mau quên của nhà này thì kết quả nhận về chính là “Tương tự”, mà ký hiệu
của phép tính tương tự này chính là chữ “T”.
Mặc dù số lần cãi nhau và trình độ
mau quên của 5 người bọn họ bằng nhau, nhưng chữ “T” này đã khiến cho Changmin
phải chờ đợi ba tháng mới đến thời cơ của cậu. Ba tháng chính là một quý, mà một
quý thì bằng 1/4 năm. Sau khi trở về, Changmin canh cánh trong lòng, muốn tìm
cơ hội cùng Yoochun nói chuyện, cậu muốn cho anh biết thật ra cậu không hề khó
chịu với anh.
Mà
thời gian ba tháng cũng thật vừa đủ để thiên tài Changmin bày ra trò hay.
Trước
tiên cậu nhân cơ hội nhóm phát hành album mới mà nói bóng nói gió với anh quản
lý rằng có vài cách để tiết kiệm chi phí, chẳng hạn như chia nhóm thành đội nhỏ
để hoạit động, tuyên truyền trên toàn quốc. Anh quản lý người Nhật Bản vốn rất
tiết kiệm, ngay lập tức bị kế hoạch của tiểu ác ma Changmin hấp dẫn, nhanh
chóng chấp nhận đề xuất của cậu. Nhưng vì để chứng tỏ cho mọi người thấy gia
đình DBSK rất công bằng, nên anh quyết định chia đội tuyên truyền bằng
cách bốc thăm.
Đã
chịu chia đội thì việc rút thăm chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Changmin
đăng ký vài tài khoản trên trang web của fan hâm mộ, sau đó vào diễn đàn khóc
lóc: “Yoochun oppa gần đây không nói lời nào cả, anh ấy bị bệnh sao?” rồi thì
“tôi nghe hai người em họ nói Yoochun oppa ở Nhật do ít nói mà đã mắc chứng mất
ngôn ngữ.” vân vân các thể loại. Sau đó thật sự thần kỳ, đúng là ăn không nói
có, một nhóm fan Yoochun bắt đầu chú ý đến việc này. Rốt cuộc thì tin đồn lan
xa, bắt đầu truyền đến tai các nhân viên trong công ty, ngay cả người quản lý
cũng cảm thấy Yoochun bình thường hay đùa giỡn, nay dường như cũng có chút khép
kín, thường trầm mặc không nói.
Về
phía Yoochun, bình thường anh vốn không nói nhiều trong các chương trình ở Nhật,
Changmin lại còn lôi kéo anh cùng mình chơi game suốt đêm, 10 người thấy
Yoochun ngày hôm sau làm việc không được phấn chấn, lại không nói lời nào, thì
sẽ có đến 12 người cảm giác rằng anh thật sự bị bệnh. Vì vậy mà nhờ Shim
Changmin giở trò, Yoochun đã chính thức mắc “chứng mất ngôn ngữ”.
Changmin
lúc này chỉ còn chờ đợi thời cơ. Quả nhiên vài ngày sau, anh quản lý đã chủ động
đến tìm cậu “tán gẫu”.
Anh
quản lý: “Changmin à, em có biết Yoochun gần đây có chuyện gì không? Tại sao lại
hoàn toàn không nói một lời…?”
Changmin
ngồi bên cạnh lắng nghe, trưng ra vẻ mặt “phụ họa”… (Dĩ nhiên là không nói một
lời rồi, chơi game suốt ngày suốt đêm, mắt còn không mở ra nổi lấy đâu ra tinh
tực mà mở miệng.)
Anh
quản lý tiếp tục lảm nhảm: “… Anh cảm thấy được chuyện này thật sự đã rất
nghiêm trọng rồi, hôm qua anh có lên mạng internet để tra cứu thử, phát hiện ra các triệu trứng của Yoochun hoàn toàn giống với chứng mất ngôn ngữ…”
Changmin
trưng ra vẻ mặt “kinh hãi”… (Tra rồi hả? Mục “Chứng mất ngôn ngữ” trên bách
khoa toàn thư mở wiki là do em hai ngày trước đã sửa lại nội dung mà…)
Anh
quản lý lo lắng: “Bình thường các cậu cùng Yoochun thân thiết như vậy mà, cậu ấy
gần đây có bệnh thật sao?”
Changmin
trưng ra vẻ mặt “vô cùng đau đớn”… (anh quản lý à, anh thật sự đã hỏi đúng người
rồi đó, những triệu chứng mà anh chưa phát hiện, bây giờ em có thể kể trực tiếp
cho anh nghe…)
Anh
quản lý sau khi nghe qua lời kể của Changmin lại càng thêm lo lắng: “Nếu lần
này chia đội đi tuyên truyền cậu ấy vẫn tiếp tục im lặng thì phải làm sao đây…?
Lỡ một mình cậu ấy một đội… Haizzz, nếu có một người giỏi tiếng Nhật như cậu ở
bên cạnh Yoochun thì tốt rồi…”
Changmin
trưng ra vẻ mặt “bất đắc dĩ”… (nhanh vào đề chính đi! Em đang chờ một câu của
anh thôi đó!)
Cuối
cùng anh quản lý hạ quyết tâm nói: “Nhất định không thể để cho Yoochun một mình
một đội được! Như vầy đi, anh sẽ đánh dấu lên lá thăm, Changmin, cậu và Yoochun
rút thăm cùng vào một đội nhé! Tiếng Nhật của cậu tốt như vậy sẽ có thể chăm
sóc cho Yoochun…”
Changmin
trưng ra vẻ mặt “không thể tin được”: “ Làm vậy là gian lận đó… Có được không
anh?” … (Bingo!! Cuối cùng đã chủ động nói ra rồi, rốt cuộc đã nghĩ đến việc
cho mình và Yoochun vào một đội rồi!)
Anh
quản lý hơi buồn bã nói: “Dù không tốt lắm… Nhưng cậu yên tâm để Yoochun trong
tình trạng này mà đi một mình sao?”
Changmin
trưng ra vẻ mặt “hy sinh vì nghĩa”: “Vâng, em hiểu… Em nhất định sẽ chăm sóc
cho Yoochun hyung thật tốt!” (Ha ha, cả hành lý hưởng tuần trăng mật em cũng đã
chuẩn bị tốt rồi.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét