Chứng mất ngôn ngữ
Author: Hana_Perhaps
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Oneshot
Without author's permission
Phần
3
Chính
vì vậy mà anh quản lý đã bí mật sắp đặt, Yoochun và Changmin “trùng hợp” cùng
rút được thăm đi Fukuoka.
Chuyến
đi chỉ có ba ngày hai đêm, nhưng “bảo mẫu” Kim Jaejoong thật sự không yên tâm,
anh thay Yoochun chuẩn bị 6 kí lô hành lí… chỉ còn thiếu đem bánh kẹo treo trên
cổ Yoochun: “Khăn lông để chỗ này, bàn chải đánh răng ở chỗ này, màu đỏ trong
túi nhỏ là thuốc đau bụng, màu vàng trong túi nhỏ là thuốc tiêu hóa… ”
“Jaejoong
hyung, Yoochun hyung cùng em đi tuyên truyền album chứ không phải đi nhập ngũ…”
Changmin nhìn ba lô nhỏ gọn của mình, lại hình sang va li to sụ của Yoochun,
nói.
Jaejoong
liếc cậu một cái: “Nếu nhập ngũ thì tốt rồi, anh sẽ có thể đi theo… Haizzz, gả
con gái cũng không quan tâm đến vậy…”
Changmin
im lặng, cậu thật sự thích cụm từ “gả con gái” của Jaejoong.
Đặt
chân lên máy bay Kyushu, Changmin xác nhận kế hoạch ba tháng qua của cậu là
chính xác. Yoochun vì thấy cả nhóm bị chia ra nên miệng cứ bĩu ra; có điều sau
khi máy bay cất cánh, được ăn ngon lại được ngắm nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp,
tâm tình anh cũng tốt lên, dựa vào Changmin bên cạnh, yên tâm mà ngủ. Nhìn nước
miếng của Yoochun nhiễu xuống vai mình, Changmin cảm thấy bả vai nổi lên lửa
nóng, cậu nắm tay lại cảm khái, cuộc sống chính là như vậy.
Tất
cả các lịch trình đều sắp xếp cho hai người cùng đi, khách sạn cũng ở chung một
phòng, ngay cả chương trình giải trí sau bữa tối cũng do hai người quyết định.
Vì không tin tưởng vào khả năng tiếng Nhật của bản thân, phần lớn thời gian
Yoochun đều yên tĩnh ngồi cạnh Changmin, chờ cậu và các nhân viên bàn công việc,
để cậu quyết định hết mọi chuyện. Điều này trong chốc lát khiến Changmin đang
“nắm đại quyền” trong tay cảm thấy nếu Yoochun thật sự mắc chứng mất ngôn
ngữ cũng không có gì là xấu, vì khi đó anh thật sự trở nên rất ngoan ngoãn, “hiền
lương thục đức.”
Sau
bữa cơm tối, Changmin ngồi bên giường đọc lịch trình, chờ Yoochun tắm.
Yoochun khoác áo choàng tắm mang theo hơi nước từ trong phòng tắm bước ra. Changmin
nhìn ngẩn người, đến nỗi quên mất trái cây mình vừa lột vỏ đang cầm trong tay.
“A,
chuối!” Yoochun trong mắt chỉ có trái cây.
Yoochun
lập tức bước đến cắn một miếng chuối trên tay Changmin, cậu theo bản năng kêu
to: “Em còn chưa ăn miếng nào đó!” Yoochun chớp mắt mấy cái, miệng cũng không
nhả ra. Bọt nước theo tóc rơi xuống lông mi, gương mặt do vừa bước ra từ phòng
tắm mà có chút ẩm ướt, đôi môi hồng ngậm chặt lấy quả chuối to to tròn tròn,
ánh mắt híp lại lộ ra vẻ đắc ý. Thân thể Changmin trong nháy mắt trở nên cứng đờ,
hít thở có chút khó khăn.
“Um…”
khẽ phát ra chút âm thanh làm nũng, Yoochun cắn một miếng chuối, chầm chậm
nhai, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm liếm khóe miệng.
Changmin nuốt nước miếng, lần đầu tiên trong đời cậu nhận ra được rằng chuối quả
thật là một loại thức ăn mang tình sắc, bất giác bàn tay cậu nắm chặt lấy nửa
phần “trái cấm” còn lại. Thấy động tác tay của Changmin, rõ ràng trong miệng
mình vẫn còn đầy chuối nhưng Yoochun lại lè lưỡi liếm nửa phần chuối còn lại, tựa
như muốn nói: “Anh liếm hết xem em làm sao mà ăn được.” Changmin không hề chớp
mắt, nhìn Yoochun đưa đầu lưỡi linh hoạt lướt qua quả chuối, dây thần kinh
trong cơ thể rốt cuộc cũng bị cắt đứt.
“Em…
đi tắm, anh từ từ ăn đi…” Changmin bật dậy, vội vàng đi vào phòng tắm, thân thể
cứng ngắc như người chết. Sau đó cậu ở trong phòng tắm ngây người đúng 40 phút
đồng hồ. Khi tắm xong đi ra ngoài đã thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống gần
như còn 0 độ, lúc này cậu mới nhớ ra Jaejoong hyung thường nổi giận với hành vi
“lạm dụng điều hòa” của Yoochun.
Changmin:
“Lạnh quá.”
Yoochun
đang cuộn tròn trên giường: “Vào chăn sẽ không lạnh.”
Changmin:
“Trong chăn cũng lạnh.”
Yoochun
hào phóng vén một góc chăn của mình: “Vậy
vào trong chăn của anh này, đã ủ ấm rồi.”
Changmin
tất nhiên việc đáng làm thì phải làm.
Ban
đầu lúc chọn phòng cậu còn thầm oán trách tại sao khách sạn này vẫn còn phòng
hai giường, khiến cậu không thể chọn phòng đôi một giường. Nhưng có điều bây giờ
nghĩ lại mới thấy hai người cùng nằm trên một giường đơn cũng có chỗ tốt, vì có
thể ở rất gần nhau. Nhiệt độ của chiếc giường đơn nho nhỏ hiện giờ có thể dùng
đồ thị đang lên cao mà biểu diễn.
“Yoochun…”
Changmin quyết định mở lời, nếu không thì đầu óc cậu sẽ sớm bị mấy cảnh phim
người lớn lúc ẩn lúc hiện che lấp mất, “lần trước ở Paris… Em không phải có ý
nói tiếng Nhật của anh không tốt. Trong lòng em anh vẫn luôn là người rất giỏi,
rất giỏi, rất giỏi.”
Yoochun
nhướng mày: “Chuyện lâu rồi, anh đã…”
Changmin
biết mình đang càng lúc càng trở nên ngốc nghếch, nhưng ngay thời khắc quan trọng
này, cậu chỉ có thể kiên trì nói tiếp: “Thật ra lúc đó em đã ghen tỵ với phát
âm tiếng Pháp của anh…”
“Nói
nhảm!” Yoochun vùi đầu vào chăn.
“Thật,
thật… Em ghen tỵ với phát âm của anh, nghe vô cùng… sexy…” kiểu phát âm lúc nào
cũng uốn lưỡi này, thật khiến cậu có ý nghĩ muốn độc chiếm.
“Em
thích?”
“….
Có một chút.”
“Thôi
đi…, đồ nịnh hót.”
“Thật
sự nghe rất êm tai mà… Yoochun hyung, nói lại lần nữa đi, em muốn học. ”
“Không
dạy.”
“Hyung…
coi như là em xin anh, có được không… Đồng ý nha, đồng ý nha!... ‘Xin chào’ nói
thế nào?”
“…
Bonjour” Yoochun không lay chuyển được Changmin, đành phải trả lời.
“Vậy
còn ‘cảm ơn’?”
“…
Merci”
“
‘Thật xin lỗi’?”
“…
Pardon”
“
‘Anh yêu em’?”
“…
Je t’aime.”
“Cái
gì, cái gì? Em không nghe.”
“…
Je t’aime.”
“Chậm
lại, nói lại lần nữa đi…”
“…
Je t’aime.”
“Lại
lần nữa…”
“…
Je t’aime.”
“Nói
lại…”
“…
Anh yêu em.”
“Uhm?
!!” Changmin kinh ngạc khi nghe tiếng Hàn phát ra từ miệng Yoochun.
“Anh
nói ‘anh yêu em’, nói tiếng Hàn chắc là em phải nghe rõ chứ.” Yoochun nhỏ giọng
nói.
Changmin
ngơ ngác nhìn đối phương… Bị anh ấy phát hiện rồi sao?
“Anh
yêu em… Nghe rõ không?” Yoochun chôn đầu trong chăn, nhỏ giọng lặp lại lần nữa.
Changmin:
“Cái gì… Bắt đầu từ lúc nào…?”
Yoochun:
“Kể từ khi em trăm phương ngàn kế, tính toán lập kế hoạch trên người anh…”
Cả
phòng trở nên yên tĩnh, Yoochun chờ đợi phản ứng của Changmin, nhưng đối phương
một câu cũng không nói.
Lần
này đến phiên Changmin bị chứng mất ngôn ngữ.
…
Sớm biết như thế thì cậu cần gì nhọc lòng nhịn hơn ba tháng chứ? !
End
Shim Changmin đúng là trăm phương ngàn kế nga =)))))))))))))
Trả lờiXóaNhưng người nguy hiểm nhất vẫn là Park Yoochun ;))
Xóanhìn zị thui chứ bạn thỏ Park cũng đâu phải ngu ngốc mà là cục ki khôn lanh đáng yêu nữa ý chứ, mỗi vẻ ngoài lừa thui
Xóamình yêu MinChun nhiều lắm 🥺🥺🥺🥺
Trả lờiXóa