Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Shortfic
Without author permission!
Phần 2
Khi Yoochun
lên tiểu học thì bố mẹ ly hôn.
Mẹ Shim bảo
Changmin không nên nhắc đến ba Park trước mặt Yoochun, Changmin không hiểu tại
sao, nhưng cậu vẫn nghe lời mẹ.
Changmin vẫn
như cũ, buổi sáng cùng Yoochun đến trường, buổi chiều thì cùng về nhà trong ánh
chiều tà xinh đẹp nhuộm hồng con đường nhỏ.
Không biết từ
bao giờ mà Yoochun trở nên ít nói, cũng không cùng Changmin giành kẹo que. Có
lúc Changmin cùng Yoochun đùa giỡn, Changmin cố gắng nhưng vẫn không nhìn thấy
nụ cười rạng rỡ trên môi Yoochun, điều này khiến Changmin cảm thấy rất không
vui.
Changmin chặn
ngang Yoochun trên đường về, dùng đôi mắt nghi vấn nhìn Yoochun, “tại sao gần
đây anh luôn có vẻ không vui?”
Yoochun
không muốn nói chuyện, gương mặt lộ ra vẻ chán ghét, gạt tay Changmin ra, nước
mắt cũng bất ngờ rơi xuống, “anh ghét em! Ghét tất cả những đứa trẻ có ba!”
Changmin sững
người, nhìn bóng dáng Yoochun đang chạy càng lúc càng xa mình, trong lòng đột
nhiên khó chịu, khi đó cậu vẫn chưa hiểu cảm giác muốn bảo vệ một ai đó là gì,
chỉ biết rằng lòng cậu đang rất khó chịu.
Yoochun bắt
đầu cố tình lẩn tránh Changmin. Changmin cũng không muốn đi hỏi lí do. Cậu ngồi
trong lớp buồn bã nhìn các bạn học nữ đang tíu tít trò chuyện. Trong cuộc trò
chuyện bất chợt xuất hiện một cái tên. Changmin đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi
lớp.
Yoochun đang
đánh nhau với học sinh lớp khác, miệng đang khóc lóc, “không cho các người nói
xấu ba tôi!”
Một thằng
nhóc lớn tiếng gào thét, “đồ quái vật không có ba! Tao nói xấu ba mày đó!”
Yoochun càng
tức giận hơn, vung tay đấm vào thằng nhóc đó, những học sinh khác thấy vậy cũng
vội vàng lao vào ngăn Yoochun.
Changmin mơ
hồ hiểu ra, Yoochun xa lánh cậu là vì những thằng nhóc này.
Trong lúc bộ
não chưa kịp nhận thức thì tay Changmin đã vung quyền về phía đối phương,
“không cho các người khi dễ Yoochun!”
Cuối cùng phụ
huynh kéo đến trường học, Changmin nhận lỗi nhưng lại không chịu xin lỗi, nhìn
nét mặt xanh mét của mẹ Shim, Yoochun liền kéo kéo góc áo Changmin, lúc này cậu
mới cau mày nói tiếng xin lỗi.
Buổi tối,
sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi ở thềm cửa trước nhà, Yoochun phồng má, “cảm
ơn em.”
Changmin nhất
thời luống cuống, đỏ mặt, gãi đầu, “không có gì, anh là hyung của em mà.”
Yoochun cúi
đầu, vừa khóc vừa nói, “tụi nó đều nói anh không có ba, có phải anh như vậy khiến
người khác chán ghét lắm không?”
Changmin suy
nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay xoa đầu Yoochun, “không sao cả, ba của em
cũng là ba của anh, em không cho phép tụi nó khi dễ anh.”
Ánh hoàng
hôn ấm áp chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Changmin, Yoochun trong nháy
mắt đột nhiên cảm thấy Changmin chính là tiểu anh hùng của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét