Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 1
Nắng sớm chiếu vào, đổ đầy lên sàn gỗ một màu vàng ấm
áp.
Changmin chậm rãi mở mắt ra, duỗi lưng một cái, bỗng
nhiên nhớ ra gì đó, cậu hướng về phía bên cạnh nhìn lại… quả nhiên còn đang ngủ!
Ở phía giường đối diện, một đầu tóc rối bù từ trong
chăn lộ ra, ánh mặt trời chiếu vào, lông mi cong cong đáng yêu tạo thành một
bóng râm nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn, chỉ có điều, đôi mắt kia lại hơi
sưng đỏ.
Tối hôm qua hẳn là khóc nhiều lắm đây, tại sao lại
có thể mang nhiều nước mắt như vậy? Nói anh ấy quá nhạy cảm cũng được, nhưng
sao lại cứ vô cớ rơi nước mắt.
Chỉ là chính mình, thời điểm nhìn thấy anh ấy rơi nước
mắt, cũng không tự chủ được, muốn lau đi những giọt nước mắt kia, nhưng việc ấy
có lẽ là đặc quyền duy nhất của Jaejoong hyung, còn mình, chỉ có thể đứng bên cạnh
nhìn.
Mang theo những suy nghĩ như vậy, thân thể Changmin
tựa như bị trúng độc, từ từ tiến lại gần chiếc giường bên cạnh.
Ngay lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Changmin vội
vàng ngồi trở lại giường mình, sống lưng thẳng tắp.
“Ah? Changmin dậy rồi sao? Nhanh đi rửa mặt đi, điểm
tâm cũng sắp xong rồi.” Jaejoong đem gương mặt đỏ ửng của Changmin quy kết rằng
do mới tỉnh ngủ, anh xoay người hướng về cái giường còn lại trong phòng đi tới.
“Yoochun, dậy đi.” Jaejoong vỗ vỗ lên cái chăn dày.
“Ư… Có lịch làm việc sao?” Yoochun mơ mơ màng màng
nói, ánh mắt vẫn không mở ra.
“Hôm qua không phải đã nói rồi sao? Từ hôm nay được
nghỉ phép ba ngày.” Nhìn bộ dạng hiện tại của Yoochun, Jaejoong bỗng nhiên nghĩ
đến có lẽ nào Yoochun thật sự không có não?
“Uhm, em ngủ thêm một chút.” Yoochun nói xong liền
đem đầu xù chui vào chăn.
“Park Yoochun!”
Yunho đang nêm súp trong nhà bếp cùng Changmin
đang đánh răng trong nhà vệ sinh bỗng nhiên cảm giác sàn nhà dưới chân mình chấn
động, là động đất sao?
Yoochun chậm rãi từ phòng vệ sinh đi vào phòng
khách, mắt vẫn nhắm nghiền, rõ ràng là vẫn chưa ngủ đủ.
Sau khi đưa cốc sữa tươi cho Yoochun, Yunho liền
xoay người lại đưa tay về phía Changmin.
“Yunho hyung, tại sao anh lại cướp thức ăn của em?
Jaejoong hyung…” Changmin dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Jaejoong.
“Yah…! Yunho kia, tại sao ngay cả điểm tâm của
maknae mà cậu cũng cướp?!” Jaejoong quả nhiên là hiện thân của chính nghĩa!
“Nhưng mà, Jaejoong à, tớ ăn chưa có no~” Yunho dùng
vẻ mặt đáng thương chỉ vào bát cơm trống không của mình rồi bĩu môi.
Nhìn bộ dạng làm nũng đo, Jaejoong chỉ cười cười, múc
thêm thức ăn vào bát của Yunho.
Changmin đang bận rộn nhai một lượng lớn thức ăn
trong miệng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Yoochun.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn ở phòng khách lan
vào phòng ăn, Yoochun cầm chiếc ly thủy tinh, từ từ uống sữa tươi, chất lỏng
màu trắng vương lại trên đôi môi hồng nhuận, nhưng rất nhanh liền bị đầu lưỡi liếm
sạch sẽ.
Trên mặt Yoochun hiện ra thần sắc u buồn, cao ngạo
mà cũng cô đơn, Changmin đột nhiên nhớ đến lời Jaejoong từng nói, ‘tại sao
Yoochun của chúng ta lại luôn sống trong mùa thu như vậy?’
Làn da vốn trắng trẻo, dưới ánh mặt trời lại càng trở
nên trong suốt, tựa như thiên sứ sắp bay về thiên đường, nhưng… thật sự quá
trong suốt rồi, thật sự rất giống sắp bay mất.
“Yoochun!” Changmin không nhịn được kêu to, khiến ba
người sợ hết hồn.
“Changmin vừa lạc vào không gian thứ tư hả?” Yoochun
là người đầu tiên phản ứng, ngay lập tức trêu chọc Changmin.
Cái gì? Em là sợ anh đột nhiên biến mất không thấy
đâu.
“A, đúng rồi, sao lại không thấy Junsu đâu?” Yoochun
chợt nhớ tới sáng này thức dậy đã không thấy Junsu.
“À, sáng nay đã về nhà rồi.” Yunho một miệng đầy thức
ăn, vừa nhai vừa nói.
“Uhm, đúng rồi, ít khi được nghỉ phép, mọi người có
dự định gì không?” Yoochun đột nhiên hỏi.
“Anh định đến bệnh viện tái khám.” Jaejoong không ngẩng
đầu nói.
“Tái khám? Chân sao? Chân lại đau hả?” Yoochun lo lắng
hỏi.
“A, không phải, chỉ là thuận tiện nên đi xem một
chút.” Biết Yoochun lo lắng, nên Jaejoong cố gắng làm cho sự việc trở nên đơn
giản.
Nhưng sự thực thì tất cả mọi người đều biết chân Jaejoong
vẫn thường xuyên bị đau.
Tiếp theo cũng không ai nói gì nữa, Yoochun uống
xong ngụm sữa cuối cùng, liền hướng phòng làm việc đi tới.
Cửa phòng làm việc khép hờ, sau đó từ bên trong truyền
ra tiếng đàn rất du dương.
“Sao lại ăn ít như vậy?” Jaejoong thu dọn bát đũa của
Yoochun, không khỏi lắc đầu.
----------
Tại phòng chờ trong bệnh viện, Jaejoong ngồi một
mình trên ghế, đem mặt vùi thật sâu trong cổ áo, vô cùng trầm tư.
“Jaejoong, còn năm người nữa sẽ đến lượt cậu.” Yunho
đi tới ngồi xuống bên cạnh Jaejoong.
“Đang nghĩ gì đó?” Thấy Jaejoong không nói gì, Yunho
không khỏi thắc mắc.
“À… Yoochun hôm nay ăn rất ít.” Giọng nói của
Jaejoong lộ ra chút lo lắng.
“Yoochun cũng không phải là trẻ con, em ấy sẽ biết
chiếu cố chính mình.”
“Nó chính là trẻ con, Changmin so với nó còn trưởng
thành hơn rất nhiều! Junsu cũng thật là, biết rõ là Yoochun hay suy nghĩ vậy mà
trước khi đi lại không nói với nó một tiếng…”
“Suy nghĩ nhiều làm gì? Tất cả mọi người đều là bạn
tốt của nhau, sao lại phải để ý những chuyện này? Jaejoong, cậu đối xử tốt với
Yoochun như vậy thật làm tớ ghen tỵ!” Yunho bĩu môi ra bộ làm nũng, thật khiến
người khác buồn cười.
Jaejoong chỉ cúi đầu, Yunho à, cậu không nên nói những lời
như thế này với tớ, sẽ làm tớ hiểu lầm, vì ngay từ lúc bắt đầu, người cự tuyệt
tớ chính là cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét