Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 3
Nhìn bóng lưng của Jaejoong đang rửa chén trong bếp,
Yoochun nhảy lên ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Yunho.
“Hyung, anh chọc giận Jaejoong hyung hả?”
“Không có…” Không sai, hơn nữa kẻ gây ra chuyện này
chính là em.
“Là vì Changmin hả?” Yoochun cảm thấy rất thắc mắc,
Changmin bình thường sau khi ăn cơm luôn đòi thêm đồ ăn vặt, vậy mà hôm nay lại
vào phòng đọc sách?!
“…” Nói em thông minh, em đúng thật là không ngốc
mà, Yunho liếc Yoochun một cái.
“Rốt cuộc là vì sao…” lời còn chưa nói hết, đầu đã bị
gõ một cái.
“Đem cái này cho Changmin đi.” Jaejoong đặt dĩa trái
cây trước mặt Yoochun, ra lệnh.
“Hyung, sao anh không tự đem đi?” Yoochun cong môi
lên.
“Hai đứa không phải là couple ăn uống sao? Hơn nữa lại
còn ở chung một phòng. Không nói nhiều! Đi mau!” Đem dĩa trái cây nhét vào tay
Yoochun, Jaejoong tiện thế đẩy Yoochun hướng về cửa phòng.
“Changmin à, đang học bài hả?” Yoochun nhẹ nhàng đẩy
cửa phòng ra.
“Ừ, có chuyện gì không hyung?” Changmin ngẩng đầu
lên khỏi cuốn sách dày, trong lòng bỗng có chút mừng rỡ.
“Uhm, Yoochun hyung siêu cấp khả ái, đẹp trai nhất
vũ trụ mang trái cây đến cho em đây, hãy mau biết ơn rồi nhận lấy đi.” Vừa nói
vừa đem trái cây đặt trước mặt Changmin.
“Uhm.” Cầm một miếng táo bỏ vào trong miệng,
Changmin đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp, dù rằng chỉ khi ăn uống anh ấy
mới nhớ đến mình, nhưng bản thân mình vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
“Changmin, anh ngàn dặm xa xôi đem đồ ăn cho em, em
phải tỏ chút lòng biết ơn nha!” Mắt hoa đào bắt đầu đong đưa.
“Tỏ chút lòng?” Anh đừng tưởng em không biết gì,
trái cây này là do Jaejoong hyung rửa, Jaejoong hyung cắt, anh chẳng qua chỉ
mang vào đây thôi.
“Haizzz, nụ hôn đầu của maknae nhà chúng ta đã bị
người khác lấy mất rồi, anh đây nên lấy cái gì khác đây?” Nghĩ tới đây Yoochun
lại cảm thấy buồn bực mà, vốn dĩ anh muốn dạy maknae hôn môi, kết quả là lại bị
Jaejoong giành trước.
“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Cái gì mà nụ hôn
đầu cũng nhắc đến rồi?! Người này thật là…
“Changmin làm người của Yoochun hyung đẹp trai được
không?”
Đầu óc Changmin trong nháy mắt cứng đờ, nhưng dù sao
cũng là thiên tài, cậu rất nhanh liền khôi phục tinh thần.
“Vậy Junsu phải làm sao bây giờ?” Yoochun, hãy phủ
nhận đi, coi như là đang gạt em cũng được.
“Đúng rồi, vậy Changmin làm em trai anh đi.”
“Em vốn chính là em trai anh mà!” Changmin tức giận
dẹp dĩa trái cây sang một bên, tiếp tục đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào
đầu, sau đó cảm giác được Yoochun nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh mình đã leo
lên giường nằm.
Một hồi lâu, rời mắt khỏi trang sách, Changmin theo
thói quen quay đầu lại… quả nhiên người kia đã ngủ, trên tai còn đeo earphone,
đây là thói quen gì vậy chứ?!
Quyết định giả vờ như không thấy, Changmin mở laptop
ra, gần đây cậu thường vào fansite của nhóm, ở đó có rất nhiều video cũ của
DBSK.
Tại lễ trao giải âm nhạc của đài KBS năm 2005, trong
giai điệu âm nhạc quen thuộc, rõ ràng là trên sân khấu có năm người, nhưng hai
mắt mình lại luôn nhìn về phía người kia, anh ấy trên sân khấu luôn cười đến
không có hình tượng. Qủa nhiên, lại đang cười rồi, mà bản thân mình đứng bên cạnh
cũng đang nhìn anh ấy mà mỉm cười. Changmin lắc lắc đầu, vào thời điểm đó, mình
đã luôn quan sát anh ấy sao? Không, có lẽ còn sớm hơn nữa. Người này trước ống
kính luôn ứng phó rất thành thạo, nụ cười tựa như thiên sứ, lúc đầu bản thân
mình chẳng qua là do tò mò, nhưng càng quan sát, ánh mắt lại càng không thể rời
đi…
Changmin quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn
Yoochun đang nằm trên giường.
Yoochun à, anh có thể dừng ánh mắt trên người em một
chút được hay không? Chỉ cần một chút thôi…
Changmin thở dài, đột nhiên cảm giác được sở dĩ mình
mau già trước tuổi chính là do thường xuyên than thở. Nghĩ một lát lại tự nhiên
cảm thấy có chút đói bụng.
“Jaejoong hyung, em đói, có gì ăn không?”
---------------
Gió đêm thở dài trong không trung, trời vừa sang đầu
xuân, gió vẫn khiến người cảm thấy lạnh thấu xương, trên ban công, một bóng người
thon gầy đang tựa vào lan can, ánh trăng lạnh như băng chiếu lên gương mặt khiến
mọi thứ càng trở nên mờ ảo, tựa như người này vốn thuộc về bóng đêm, dịu dàng
mà cô đơn.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một chiếc áo khoác được
phủ lên người, Yoochun xoay người lại, đúng như anh nghĩ, trước mặt anh là một
khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
“Biết rõ gần đây thời tiết rất lạnh, em lại chỉ mặc
có mỗi cái áo sơ mi mà ra đây?” Jaejoong trách móc, tiếp đến lại cùng Yoochun tựa
người vào lan can.
“Em biết anh sẽ không bỏ mặc em.” Yoochun cười cười
nhìn Jaejoong, tiện tay kéo lại áo khoác đang bị tuột xuống.
“Nếu anh không ra đây thì sao?”
“Chờ đến lúc cảm lạnh em dĩ nhiên sẽ đi vào.”
“Em mà chịu trở vào mới lạ!” Jaejoong nhẹ nhàng nói
thầm một câu, nhìn Yoochun bên cạnh, trong lòng không khỏi suy tư, thật sự vẫn
là trẻ con mà, rõ ràng luôn khát vọng sự yêu thương của người khác nhưng lại
không chịu nói ra, nhất định phải chờ người khác tự phát hiện. Nhưng sẽ có bao
nhiêu người có đủ kiên nhẫn để phát hiện ra đây?
“Hyung đến đây để giáo huấn em sao?” Yoochun bỗng
nhiên bật cười, quay mặt sang nhìn Jaejoong.
Đừng có cười như vậy, đừng bao giờ ở trước mặt anh
mà trưng ra vẻ mặt dối trá như vậy!
“Thật muốn đem cái mặt này của em xé nát!” Jaejoong
vừa nói, vừa đưa tay nhéo nhéo mặt Yoochun.
“A! Đau! Đau!” Yoochun kéo tay Jaejoong ra, dùng tay
mình xoa nắn gương mặt bị nhéo đến ửng hồng, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
“Mặt em sắp bị anh nhéo hư luôn rồi!”
“Ha ha, để anh xem nào… hư chỗ nào, em là mỹ nam đẹp
nhất Đại Hàn dân quốc sao?” Jaejoong ôm mặt Yoochun, nhìn hai bên má.
“Đúng rồi!” Yoochun xoa xoa gương mặt ửng hồng của
mình, mỉm cười đắc ý.
“Em đúng là mắc bệnh hoàng tử thời kỳ cuối!”
Jaejoong cười nói.
“Em chính là như vậy đó! Còn ở đâu mà tìm ra được một
người hoàn mỹ như em?! Nói chuyện của anh đi, có phải anh rất hâm mộ gương mặt
của em không?”
“Cái gì?”
“Nếu không tại sao anh luôn tìm cách hủy hoại nó?!”
Nói xong, Yoochun hướng về phía sau một chút, chuẩn bị nghênh đón quả đấm của
Jaejoong, nhưng kết quả là Jaejoong chẳng làm gì cả.
“Yoochun à, có tâm sự gì thì cứ nói với anh đi,
không nên lúc nào cũng giấu ở trong lòng.” Jaejoong chậm rãi nói.
“Em không có tâm sự.” Yoochun trong nháy mắt cũng
thu hồi nụ cười, thấp giọng trả lời.
“Em cũng không giống như người ta, bị người khác từ
chối liền chạy ra đây khóc nhè!” Yoochun cười xấu xa nhìn Jaejoong.
“Park Yoochun, anh hôm nay nhất định phải tiêu diệt
em!” Jaejoong đỏ mặt hét.
“Ha ha, gió lớn quá, em phải vào trong đây.” Yoochun
nhanh chóng mở cửa sân thượnng, chui vào bên trong, vừa bước vào phòng khách, liền
đụng phải một người.
“Hyung, anh muốn đi đâu?” Yoochun nhìn Yunho đang cầm
áo khoác trên tay, đó chẳng phải là áo khoác của Jaejoong sao?
“Uhm.. Anh đi…” Bộ dạng ấp a ấp úng của Yunho khiến
Yoochun ngây ngẩn cả người, người đang đứng trước mặt mình thật là Yunho
hyung?!
“Lên sân thượng tìm Jaejoong hyung? Hyung, nếu anh
đã từ chối anh ấy thì đừng đối xử tốt với anh ấy nữa.” Giọng Yoochun mang theo
ý cảnh cáo. Vốn là giữa anh em với nhau có quan tâm cũng không có gì quá đáng,
nhưng đối phương là người có cảm giác với anh, anh không nên làm như vậy!
“Em biết?!” Yunho có chút kinh ngạc, lại dường như
có chút… ghen tỵ…
Kim Jaejoong, anh thật sự bị người này từ chối?! Khóe
miệng Yoochun khẽ nhếch lên.
“Uh, anh đã từ chối, vậy Jaejoong hyung cứ để cho em
tiếp nhận đi!”
“Cái gì?! Tiếp nhận?! Thằng nhóc này!” Yunho dùng sức
nắm chặt cổ áo Yoochun, tay siết thành nắm đấm, nhưng không có cách nào đánh xuống
được.
“Yunho, cậu làm gì vậy?!” Jaejoong đẩy Yunho ra, có
lẽ dùng lực quá mạnh, khiến Yunho lảo đảo ngã về phía góc tường.
“Yoochun, em không sao chứ?” Jaejoong kéo Yoochun
lên, lo lắng hỏi.
Yoochun nhìn về phía Yunho, phát hiện trong mắt
Yunho là hối hận cùng đố kỵ.
“Hyung, lời em vừa nói anh hãy nhớ cho kỹ, còn nữa,
bắt đầu từ hôm nay, em và Jaejoong hyung sẽ ngủ chung một phòng.” Yoochun ôm lấy
thắt lưng Jaejoong, sau đó đi về phòng Jaejoong, không hề phát hiện ra Changmin
đang đứng sửng sờ ở phòng bếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét