Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 4

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 4


“Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?” Yoochun đóng cửa phòng, nhìn Jaejoong đang ngồi trên giường nói.

“Em nghe thấy tiếng mở cửa ở sân thượng nên mới nói những lời đó với Yunho hyung.” Thấy Jaejoong không lên tiếng, Yoochun cười cười nói.

“Em…!” Jaejoong tức giận đứng lên, vung nắm đấm về phía Yoochun.

“A! Sao lúc nào cũng đánh vào mặt vậy?” Yoochun xoa má trái, tỏ ra vô tội nói.

“Yoochun, đừng đùa giỡn như vậy, sẽ điên đó, tất cả mọi người sẽ phát điên, Junsu và Changmin cũng sẽ phát điên, hai đứa nó đều thích em!” Jaejoong ngồi xuống bên mép giường, thanh âm run rẩy.

“Em cũng thích hai người đó, em thích tất cả các thành viên, kể cả Yunho hyung, nhưng anh ấy làm tổn thương anh! Em tuyệt đối không cho phép!”

“Yoochun, em từng nói rằng nếu thích một người, cũng không cần người đó phải thích lại mình mà, không phải sao?” giọng nói tự giễu của Jaejoong, khiến Yoochun cảm thấy không thoải mái.

“Jaejoong, anh muốn từ bỏ? Anh không yêu Yunho hyung?” Yoochun ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt trong suốt nhìn Jaejoong.

“… Anh…”

“Nói thật.”

“… Anh yêu cậu ấy, nhưng có thể làm gì? Cậu ấy cũng không…”

“Jaejoong, em sẽ giúp anh, em muốn Yunho hyung phải hối hận, hối hận vì đã từ chối anh.” Yunho hyung ngốc nghếch kia, rõ ràng là yêu mà không dám yêu, Park Yoochun này luôn xem thường những người hèn nhát trong tình yêu.

“Yoochun, em đừng làm tổn thương người khác nữa! Nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị thương, chính em cũng sẽ bị thương!” Mơ hồ hiểu ra ý định của Yoochun, Jaejoong vội vàng nói.

“Cái gì gọi là ‘đừng làm tổn thương người khác’? Trên mặt em có dán tờ giấy ghi ‘tổn thương người’ sao?” Yoochun có chút cảm giác thất bại, “em chỉ là muốn giúp anh, vì Yunho hyung là một người ngu ngốc. Bị người như vậy từ chối, anh không cảm thấy buồn sao? Anh đừng nói gì cả, hãy nghe em nói, sau khi kết thúc đợt nghỉ này không phải chúng ta sẽ sang Nhật sao? Nơi đó là thiên hạ của Soulmate, cho nên, em chẳng qua chỉ là làm một chút chuyện cho fan couple vui vẻ thôi.”

-------------

Ban đêm, Yoochun đột nhiên tỉnh giấc, quả nhiên là giường của mình vẫn thoải mái hơn. Liếc nhìn Jaejoong đang ngủ say ở giường bên cạnh, Yoochun lặng lẽ bước xuống giường.

Đi đến phòng khách, Yoochun phát hiện ra trong bóng đêm có một người đang ngồi bên bàn ăn.

“Ai đó?” Yoochun cảnh giác hỏi.

“Hyung, là em.” Changmin đặt ly nước xuống bàn, nhìn chằm chằm vào Yoochun.

“Ah, em đói bụng?” Yoochun bỗng nhiên cảm thấy có chút lúng túng, đây không phải là lần đầu tiên anh cùng Changmin ở riêng, nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bếp làm cho gương mặt Changmin tựa như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ, bóng tối xung quanh bỗng khiến không khí trở nên mập mờ lạ thường.

“Hyung?  Sao lại thức giấc vào giờ này?” Không trả lời câu hỏi của Yoochun, Changmin tự mình đặt câu hỏi cho anh.

“Cũng không biết tại sao đột nhiên lại thức giấc, liền tiện đường xuống nhà bếp, còn gì ăn không?” Yoochun gãi đầu nói.

“Không có, mì cũng đã ăn xong rồi, chỉ còn nước lọc thôi.” Changmin đem ly nước trong tay đưa về phía Yoochun.

Yoochun đột nhiên ngây ngẩn cả người, không phải là lần đầu tiên anh và Changmin ăn uống chung với nhau, trước đây những thứ như đồ ăn vặt, nước uống .v.v… đều thường xuyên dùng chung, nhưng bây giờ lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Changmin bên này bắt đầu buồn bực, sau khi anh cùng Jaejoong hyung xác định quan hệ thì nhất định phải cùng người khác xa cách? Ngay cả nước em đưa cũng không uống?

Changmin tức giận, đang muốn thu ly nước về thì bỗng nhiên vật trên tay lại bị cướp đi.

Mắt thấy tay Changmin đang dần thu về, Yoochun theo bản năng liền chụp lấy ly nước, sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi.

Động tác uống nước của Yoochun khiến cho xương hàm xinh đẹp của anh hiện ra trước mặt Changmin, quả táo adam theo quy luật uống nước mà vận động lên xuống, nước tinh nghịch khẽ trào ra từ đôi môi gợi cảm, vài giọt nước tinh tế chảy dọc theo chiếc cổ trắng thon dài, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh đầy cám dỗ. Trong đêm tối, ánh trăng xuyên thấu qua cửa kính rọi vào, chiếu lên y phục mỏng manh ôm sát lấy thân hình hơi gầy của Yoochun, khiến cho bầu không khí trong nháy mắt trở nên mập mờ vô cùng.

Changmin ngây ngẩn cả người, cậu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tự nhủ mình như vậy mà lại nhìn một người con trai đến ngây ngẩn cả người, đến miệng lưỡi khô khốc…

“Changmin, đừng nói là em nhìn anh đến ngây người nha.” Yoochun đặt ly nước xuống bàn, bắt đầu trêu chọc maknae, không khí mập mờ nhờ vậy mà cũng biến mất.

“Cái này cũng khó trách ~ ai bảo anh đây ngọc thụ lâm phong quá làm chi ~”

“Hyung, anh mắc bệnh hoa thủy tiên à?” Trình độ tự luyến cũng thật quá cao rồi!

“Jaejoong hyung của em mới mắc bệnh hoa thủy tiên đó, em không thấy anh ấy có biết bao nhiêu là gương à? Nếu không có anh đây, đoán chừng là anh ấy đã sớm tự yêu chính mình.” Yoochun chẳng qua chỉ là đang lý sự, nhưng những lời này đi vào tai Changmin liền trở thành ý tứ khác.

“Hyung, anh thật sự đang hẹn hò với Jaejoong hyung?” giọng nói của Changmin trở nên vô lực.

“Changmin à, anh chỉ là muốn giúp anh ấy, Yunho hyung rõ ràng rất thích Jaejoong hyung, nhưng anh ấy lại không thừa nhận, cho nên anh muốn làm cho Yunho hyung nhận ra rõ tình cảm của mình. Hiểu chưa?” Yoochun ghé vào tai Changmin thì thầm.

Cảm giác được một luồng khí nóng phả vào tai mình, cả người Changmin không khỏi run lên.

“Thật?” Lời vừa thốt ra, Changmin lập tức liền hối hận, giọng nói của cậu chẳng khác nào vợ nhỏ đang chất vấn chồng!

Nếu như ánh sáng rõ hơn một chút, Yoochun đã có thể nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Changmin.

“Đúng vậy, nếu Changmin cũng đã biết rồi thì hãy tham gia vào kế hoạch của anh luôn đi.” Yoochun cười vô cùng gian xảo, ánh mắt như hồ ly bắt đầu xoay vòng vòng.

Changmin bỗng nhiên rùng mình một cái, Yunho hyung, em đang cầu phúc thay cho anh đây.

-----------

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, một ngày nghỉ rốt cuộc cũng trôi qua, Yoochun vẫn như cũ, chiếm lấy phòng của Jaejoong và Yunho, còn Yunho thì im lặng tạm thời chuyển sang phòng của Junsu.

“Tớ về rồi đây!” Vừa mở cửa ra, Junsu ngay lập tức vọt vào phòng khách.

“Changmin, cuối cùng thì em muốn xem chương trình gì? Em chuyển kênh liên tục như vậy làm anh sắp hôn mê rồi đây này!” Yoochun ngồi bên cạnh Changmin oán trách.

“Này, có chuyện gì vậy?” Junsu cảm thấy không khí trong nhà có chút kỳ quái, Jaejoong thì một mình rửa chén trong bếp, Yunho lại không biết đi đâu, Yoochun và Changmin thì ngồi ở ghế salon ồn ào, thật sự là không ổn.

“Trong lúc tớ về, đã xảy ra chuyện gì sao?” Junsu ngồi xuống trước mặt Yoochun và Changmin, tò mò hỏi.

“Su ngốc, nói cậu ngốc thật đúng là ngốc, cậu nhìn cái không khí này thì phải biết đi.” Yoochun trêu chọc nhìn về phía Junsu, nói ra những lời mà Changmin đang muốn nói.

“Yah! Park Yoochun, không được nói tớ ngốc!” giọng hét cá heo vang lên.

Đúng lúc này, cửa phòng Junsu đột nhiên mở ra, Yoochun thấy vậy liền nhanh chóng chạy vào bếp ôm eo Jaejoong, tốc độ nhanh đến mức khiến Junsu và Changmin giật nảy mình.

Yunho từ phòng Junsu đi đến phòng khách, nhìn một chút vào phòng bếp, thấy hình ảnh thân mật của Yoochun và Jaejoong, anh chỉ cúi đầu, cầm lấy đĩa CD gần ti vi, sau đó trở về phòng.

Tiếng đóng cửa phòng vừa vang lên, Yoochun lập tức buông Jaejoong ra.

“Em chơi như vậy vui lắm sao?” Jaejoong không nóng không lạnh nói.

“Phải, không có gì vui bằng.” Yoochun lạnh lùng đáp, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.

“Này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!” Junsu nhìn một chuỗi các việc như đang diễn kịch tình cảm xảy ra trước mắt, nhất thời cảm thấy ngơ ngác.

“Anh rất nhanh sẽ biết.” Changmin cười bí hiểm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét