Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 5

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 5


Ở Nhật Bản Soulmate couple tương đối được hoan nghênh, nhưng biểu hiện của Yoochun lần này thật sự khiến cho mọi người không giải thích được. Yoochun không chỉ tự mình bưng trà, dâng nước, lau mồ hôi cho Jaejoong mà trước ống kính lại càng liên tục thể hiện tình cảm giữa Soulmate, sự thân mật của hai người khiến những người xung quanh đều nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân. Những việc này càng khiến cho fan của Soulmate couple càng trở nên cuồng nhiệt, và một ai đó càng sớm phát điên.

Rốt cuộc, đến tối ngày thứ năm, Yunho lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

“Yunho…” Jaejoong chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ phiền não như vậy của Yunho, muốn đuổi theo nhưng đã bị kéo lại.

“Anh ấy sẽ không đi xa đâu, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không phải là nhóm trưởng của chúng ta. Jaejoong hyung, anh mau đi tắm đi.” Yoochun vừa nói, vừa đẩy Jaejoong vào phòng tắm.

“Nhưng mà…”

“Cùng lắm thì lát nữa em và anh quản lý sẽ cùng đi tìm anh ấy.” Thấy Jaejoong do dự không chịu vào phòng tắm, Yoochun nói.

“Một mình em đi tìm là được rồi.” Jaejoong nhìn thoáng qua vẻ mặt ‘sợ chuyện còn chưa đủ loạn’ của Yoochun, liếc một cái rồi mới vào phòng tắm.

“Yoochun, cậu đang hẹn hò với Jaejoong hyung?” Junsu đột nhiên hỏi, có vẻ như những lời này đã được giữ trong lòng rất lâu rồi.

Nói vậy là Changmin vẫn chưa đem sự thật cho Junsu biết? Cũng tốt, Junsu ngốc này làm sao mà biết gạt người khác được.

“Không được sao?” Yoochun cười hỏi, rõ ràng là đối với Changmin thì có thể thẳng thắn nói, nhưng với Junsu lại không có cách nào mở miệng, một nửa nguyên nhân là vì Junsu không biết che dấu, vậy nửa nguyên nhân còn lại là gì? Vì không muốn làm cho Changmin hiểu lầm quan hệ giữa mình và Jaejoong? Sao có thể như vậy? Yoochun cười lắc đầu.

“Cậu… Tên khốn kiếp này!” Junsu mặt mũi đỏ bừng, chạy ra khỏi phòng.

Nhìn cửa phòng nặng nề bị khép lại, Yoochun thở dài, Jaejoong à, em vì anh mà ngay cả tiểu mặt trời cũng đắc tội, anh nói em nên làm gì bây giờ?

Một hồi lâu, Jaejoong mặc áo choàng tắm đi ra, một tay bận rộn lau tóc.

“Jaejoong à, em vì anh mà đắc tội với tiểu mặt trời nhà chúng ta rồi, anh nói xem anh phải làm sao để đền bù cho em đi?” Yoochun chu môi.

“Em cũng không phải là hoa hướng dương, không có mặt trời em cũng không chết được.”

“Anh không biết là vạn vật sinh trưởng dựa vào mặt trời sao?”

“Mặt trời kia quá nóng, anh sợ em không chịu nổi, tìm cái khác đi.”

“Anh nói cũng dễ dàng quá đi…”

“Không lẽ anh nói sai? Em yêu Junsu?” Jaejoong trợn to mắt nhìn Yoochun.

“Được lắm, vậy anh đừng chăm sóc em nữa.” Yoochun bất đắc dĩ nói.

“Không phải là em thật sự yêu Junsu đó chứ?!” Jaejoong hứng thú nhào đến.

“Em sợ là anh cứ như vậy mà yêu em luôn đó.”

Lời Yoochun vừa thốt ra, vài giây sau đã thấy khẩu chiến biến thành gối chiến, trong nháy mắt, lông vũ bay đầy phòng, dĩ nhiên, kết quả cuối cùng là Yoochun bại trận.

Yoochun thở hồng hộc nằm trên giường, nhìn cả phòng bị biến thành một mớ hỗn độn, không khỏi bật cười.

“Nếu bây giờ có người đi vào, sợ là thật sự hiểu lầm hai chúng ta.”

“Đừng nằm nữa, mau dậy dọn dẹp đi.” Jaejoong vỗ vai Yoochun, bắt đầu xuống giường nhặt quần áo và gối, chợt phát hiện một chiếc lược bị vứt trên mặt đất, thật đúng là lúc nãy quá hung hăng, cái gì cũng lấy mà ném vào nhau được, không biết ai đã ném cái này nữa, Jaejoong thầm cười.

Lúc này, di động của Yoochun chợt vang lên.

“Alô? Uhm, về rồi sao? Có sao không? Ừ, vậy thì tốt. Mọi người cũng ngủ sớm đi, ừ, anh biết, ngủ ngon.” Yoochun cúp điện thoại, nhìn về phía Jaejoong.

“Yunho và Junsu đều trở về rồi, họ nói anh không cần lo lắng… Jaejoong?” Phát hiện Jaejoong một tay ôm gối, một tay cầm thảm, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn mình, Yoochun bỗng cảm thấy rùng cả mình… Uhm… Yunho hyung, em có thể đổi phòng với anh không…?

“Ai gọi vậy? Junsu sao?” Jaejoong ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, là… Changmin.”

“Ha ha ha ha ha! Yoochun, em thật sự nên xem một chút bộ dáng gọi điện thoại lúc nãy của em!” Jaejoong rất không có hình tượng, cười lăn lộn.

“Bộ dáng?” Yoochun sờ sờ mặt mình, kinh ngạc.

“Vừa rồi em giống như đang nói chuyện với người yêu, anh còn đang định hỏi em có bạn gái khi nào mà sao anh lại không biết!”

“Jaejoong…”

“Yoochun, đừng lừa gạt mình, em đối với Changmin không chỉ đơn giản là tình anh em phải không?”

“Vậy anh muốn em phải làm thế nào? Tỏ tình? Sau đó giống anh, bị người ta từ chối?! Couple là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác!... Thật xin lỗi, Jaejoong hyung…” chợt nhận ra lời nói của mình sẽ khiến Jaejoong tổn thương, Yoochun trở nên ngập ngừng.

“Không sao, anh hiểu, couple và thực tế không giống nhau. Cảm ơn em, Yoochun.” Jaejoong nhàn nhạt cười.

“Sao đột nhiên lại nói vậy?” Bị ánh mắt chân thành của Jaejoong bao lấy, Yoochun trong lòng càng thêm tự trách.

“Cảm ơn em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

“Jaejoong hyung không cần phải cảm ơn em.” Vì anh cũng vẫn luôn ở bên em, dễ dàng tha thứ cho tính tình hay quấy rối, tùy hứng của em, thật ra em mới là người phải cảm ơn.

“Mau ngủ đi, ngày mai còn có lịch làm việc.” Yoochun kéo Jaejoong lên giường.

“Nhưng chưa dọn xong mà…”

“Hôm nay chúng ta cùng nhau chen chúc trên một cái giường đi.”

“Không dọn sao? Như vậy hình như không tốt lắm đâu.” Jaejoong nhìn đồ trên tay mình bị Yoochun ném sang giường bên cạnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy có lỗi với nhân viên khách sạn.

“A~, ngày mai sẽ có người đến dọn mà, nếu tất cả khách đến nghỉ đều giống anh thì nhân viên vệ sinh trong khách sạn thất nghiệp hết rồi!” Yoochun vừa nói, vừa đắp chăn cho chính mình và Jaejoong.

------------

Dưới ánh đèn mờ, Yunho một mình dạo bước, không biết là phải đi đến nơi nào, bản năng của một người nhóm trưởng nói cho anh biết rằng anh không nên rời khách sạn, nhưng anh thật sự không muốn trở về đó. Những ngày vừa qua, nhìn Yoochun và Jaejoong ở bên nhau, anh thừa nhận rằng mình ghen tỵ, vô cùng ghen tỵ. Nhưng mọi người đều là con trai, khi Jaejoong tỏ tình với anh, anh thật sự bị dọa đến hết hồn, anh không hề nghĩ rằng couple cũng có một ngày trở thành thật. Anh không thể làm như vậy, anh và Jaejoong đều là con trai, hai người hẳn là phải cưới vợ, sinh con, không nên yêu nhau! Không sai, anh đã yêu cậu ấy, Jung Yunho đã yêu Kim Jaejoong, vì sự xuất hiện của Yoochun, anh đã nhận ra tình cảm của mình, nhưng anh biết rằng, Jaejoong cũng sẽ không vì mình mà quay đầu lại.

Yunho ngẩng đầu, trong lúc vô tình phát hiện ra bên hồ bơi có một bóng lưng vô cùng quen thuộc.

“Junsu? Sao em lại ở đây?” Lúc này trong khách sạn cũng không có nhiều người, nên rất ít người chú ý đến hồ bơi.

“Yoochun và Jaejoong hyung đang hẹn hò, cậu ấy biết rất rõ là Jaejoong hyung thích Yunho hyung, cậu ấy cũng biết rất rõ là em thích cậu ấy, tại sao lại còn cùng Jaejoong hyung hẹn hò?!” Junsu xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Yunho.

“Junsu…” Yunho cau mày, hai mắt nhắm nghiền, ôm Junsu vào lòng.


Junsu à, người buông tay trước là anh, là anh đã buông tay Jaejoong.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét