Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 6

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 6



Năm người cứ như vậy, không được tự nhiên mà kết thúc hành trình ở Nhật Bản, lên máy bay trở về Hàn Quốc.


Vì Jaejoong chết cũng không chịu ngồi cùng, nên Yoochun đành lủi thủi ra sau ngồi cùng Changmin.


Yoochun nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy Yunho và Junsu đang ngủ say, Jaejoong ở hàng bên cạnh cũng chìm vào giấc ngủ. Quả nhiên là mọi người đều mệt mỏi.


Yoochun không nhịn được thở dài.


“Gì vậy?” Bên cạnh truyền đến thanh âm vô cùng dịu dàng.


Yoochun quay đầu lại, nhìn Changmin đang ngồi bên cạnh mình, sau đó bị nhét tai nghe vào một bên tai, đôi mắt trong suốt của cậu đang nhìn vào anh đầy quan tâm.


“Không có chuyện gì, chỉ hơi mệt chút thôi.”


“Vậy nghỉ ngơi đi.” Changmin đem đầu Yoochun đặt lên vai mình, hai mắt cậu cũng nhắm nghiền.


Yoochun ngoan ngoãn nhắm mắt lại, từ máy MP3 của Changmin phát ra giai điệu vô cùng quen thuộc, là ca khúc song ca của anh và cậu “I Knew I Love You”.


“Lúc nào vậy?”


“Hả?” Changmin mở mắt, mơ hồ nhìn Yoochun.


“Bài hát này, em bỏ vào MP3 từ lúc nào?”


“Đã lâu rồi.”


“Sao anh lại không biết?” Năm người vẫn thường dùng chung đồ của nhau, MP3 của Changmin dĩ nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, sao anh lại chưa nghe thấy bài này được nhỉ?


“Đó là vì anh không quan tâm đến em.” Changmin liếc mắt nhìn Yoochun một cái.


“…” Ra vẻ như muốn trả thù, Yoochun tức giận dùng sức đem đầu dụi vào vai Changmin, nhưng kết quả là chính đầu mình lại bị đau. Changmin, thằng nhóc này nhất định là đã lén các hyung để đi tập gym rồi!


Đối với hành vi trẻ con của Yoochun, Changmin chỉ cảm thấy buồn cười, khẽ điều chỉnh lại âm lượng của MP3.


“Sao đột nhiên lại mở nhỏ như vậy?” Anh chẳng nghe được gì cả!


“Không phải anh sợ ồn sao?” Em là vì lo cho thính giác của anh!


“ Anh có nói sao?”


“Vậy vừa rồi anh…”


“Ầm ĩ quá đi!” Hàng bên cạnh truyền đến giọng nói ngái ngủ của Junsu, nhất đinh là nói mớ rồi.


Hai người lập tức ngậm miệng, Yoochun cũng an phận tựa lên vai Changmin.


“Lúc nãy anh muốn nói bài hát này rất êm tai, anh cũng thích nghe.” Yoochun thì thầm vào tai Changmin.


“Sao anh không nói sớm?” Changmin điều chỉnh tai nghe giúp Yoochun, miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.


------------


DBSK lại bắt đầu bận rộn với album mới, cả ngày ngoại trừ tập hát thì chính là tập nhảy, chuyện rắc rối giữa năm người cũng tạm lắng xuống, nhưng Yunho mỗi khi nhìn thấy Jaejoong và Yoochun ở cùng nhau thì lại đen mặt, Junsu cũng trở nên ít nói, dường như chỉ có Changmin là tương đối bình thường.


Tập nhảy được một đoạn trong bài hát mới, tất cả mọi người đều mệt mỏi ngã ra sàn.

“Anh đi mua đồ uống.” Yunho đi về phía cửa.


“Em cũng đi.” Junsu lập tức đứng lên, khiến những người còn lại sợ hết hồn, tên này quả thực thể lực không phải bình thường nha!


Yoochun nhìn vào tấm gương trước mặt, thấy Jaejoong đang hướng ra phía cửa, liền bật người dậy.


“Jaejoong, anh đi đâu vậy?”


“Nhà vệ sinh.” Jaejoong miễn cưỡng bước ra khỏi phòng tập.


Phòng tập vốn không lớn lắm, nay bỗng nhiên lại có cảm giác trở nên rất rộng, trong phòng chỉ còn lại Yoochun và Changmin.


Changmin khẽ nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn Yoochun đầu tóc rối bù, nghe Stylist nói rằng muốn anh ấy để tóc dài cho album mới, bình thường vốn cũng không mạnh mẽ rồi, nay để tóc dài lại càng trở nên nữ tính? Tuy thời Rising Sun, anh ấy để tóc dài trông cũng rất hấp dẫn, nhưng dường như mình thích anh ấy để tóc ngắn hơn.


Nghĩ vậy, tầm mắt Changmin chậm rãi dời xuống phía dưới, nhìn vào đôi mắt hoa đào đang khép chặt của Yoochun, dưới ánh đèn, lông mi cong dài tạo thành một bóng râm nho nhỏ trên gương mặt trắng nõn. Vì vừa tập nhảy xong nên toàn thân Yoochun bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, áo thun mỏng dán chặt vào lồng ngực, theo hô hấp của anh mà nhấp nhô…


Trong mắt Changmin, tất cả đều vô cùng hấp dẫn, bất tri bất giác, thân thể cậu tiến lại gần Yoochun.


Cảm giác ánh đèn trên đầu bị một bóng đen che kín, một luồng khí nóng đang tỏa về phía mặt mình, Yoochun mạnh mẽ mở mắt ra, đập vào mắt anh là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang được phóng to.


“Changmin?” Dường như không quen với sự thân mật như vậy, Yoochun cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, lỗ tai cũng đã chuyển hồng.


“A…” Changmin lúng túng ngồi thẳng dậy, cúi đầu, muốn che giấu gương mặt đang ửng hồng của mình, nhưng lại không phát hiện ra, chính lỗ tai cậu cũng đã đỏ bừng.


“Yoochun, trở về phòng chúng ta đi, không nên gây phiền phức cho Jaejoong hyung.” Changmin đột nhiên nói.


“Phiền phức…?” Thật sự là mình có chút phiền phức.


“Tuy là nói như vậy, nhưng thật ra là Changmin cảm thấy rất cô đơn cho nên muốn anh trở về phải không?” Yoochun cười híp mắt nhìn Changmin.


“…Uhm, phải…” giọng nói lí nhí của Changmin khiến cho Yoochun cảm thấy tâm tình của mình thật tốt.


“Vậy tối nay anh sẽ dọn về, Yunho hyung cũng không cần phải ngủ trên sàn nhà, cũng sẽ giảm được rất nhiều phiền phức.” Yoochun thấp giọng, hướng Changmin nói.


“Phiền phức gì?” Jaejoong đẩy cửa đi vào, chỉ nghe thấy hai chữ cuối cùng của Yoochun.


“Em nói là anh phiền phức vô cùng, cho nên tối nay em sẽ về phòng mình ngủ, không cần phải ngủ chung với anh!” Không đợi Changmin mở miệng, Yoochun đã cười nói.


“Dám chê anh phiền? Em không muốn sống nữa?!” Jaejoong vừa nói vừa xông lên phía trước, ý muốn bắt Yoochun lại nhưng Yoochun đã nhanh chân núp ra sau Changmin, vì vậy mà ba người bắt đầu hồ nháo.


“Các người làm gì vậy?!”


Một tiếng hét khiến ba người sợ hết hồn, hướng ra cửa liền nhìn thấy nét mặt đầy giận dữ của Yunho và sự kinh ngạc của Junsu.


Yoochun dựa vào tường, ngồi xuống, Jaejoong và Changmin cũng im lặng hướng tới gần Yoochun.


Phòng tập càng trở nên yên tĩnh, tựa như ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất. Năm người đều trầm mặc…


“Chúng ta rốt cuộc tại sao phải biến thành như vậy…?” Junsu mở miệng trước, giọng nói hơi khàn khàn đột nhiên lấp đầy căn phòng tĩnh lặng.


“Đúng vậy, tại sao phải như vậy?” Yoochun tự giễu, vô lực mở miệng.


“Là lỗi của anh.” Jaejoong nhẹ nhàng nói.


Không sai, là lỗi của mình, nếu như mình không yêu Yunho, nếu không vì mình, Yoochun cũng sẽ không làm ra những chuyện này, năm người chúng ta cũng sẽ không biến thành như bây giờ…


“Jaejoong…” Yoochun nhìn vẻ mặt tự trách của Jaejoong, bỗng nhiên muốn bước đến an ủi anh.


“Yoochun, chúng ta nên kết thúc màn hài kịch này đi, không nên diễn nữa, anh mệt mỏi rồi. Yunho, tớ yêu cậu, bây giờ vẫn yêu cậu, nhưng đó là chuyện của tớ, không liên quan đến cậu, cho nên cậu không cần để ý. Cậu yên tâm, đến một ngày nào đó, có lẽ tớ sẽ không còn yêu cậu nữa, xin lỗi vì trong quãng thời gian qua đã mang đến cho cậu nhiều phiền toái.” Jaejoong nói xong, liền xô cửa xông ra ngoài.


Yunho muốn đuổi theo Jaejoong, nhưng lại bị một người khác nhanh chân hơn. Rõ ràng là mình đứng gần cửa hơn, nhưng vẫn không có cách nào cản lại cậu ấy, ngược lại, Yoochun ngồi ở tận trong cùng lại nhanh hơn một bước lao về phía cửa. Jaejoong, có phải đây chính là khoảng cách giữa chúng ta? Tớ thật sự không thể nào bằng Yoochun được phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét