Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 7

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 7
 

Buổi tối, sau khi kết thúc luyện tập, năm người trở về ký túc xá, thay nhau tắm rửa, sau đó liền ngã xuống giường.


Yoochun cuối cùng cũng trở về phòng của mình và Changmin, còn Yunho cũng kết thúc thân phận ngủ sàn nhà.

------------


Gió lạnh như băng xuyên qua cửa sổ, thổi lên gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của người con trai ngồi trên giường, toàn thân anh tản ra một màu u buồn.


Changmin trở mình, từ sâu trong tiềm thức dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mở mắt ra hướng về giường bên cạnh, ngây ngẩn cả người.


Cậu sang giường bên cạnh, ngồi xuống gần Yoochun.


Tiếng động lớn như vậy mà lại không chút nào khiến Yoochun chú ý, anh vẫn như cũ, ngồi ngay ngắn ở đầu giường, ánh mắt xuất thần nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút biểu tình.


“Anh ngồi ở đây bao lâu rồi?” Changmin ôm lấy thắt lưng Yoochun, hơi lạnh từ cơ thể anh truyền đến khiến cậu phát run lên, Changmin cau mày, người này, tại sao lại không biết yêu quý bản thân mình chút nào vậy?!


“Hả? Changmin? Sao em lại thức giấc?” Bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh, khiến Yoochun sợ hết hồn, anh cuốn quýt hoàn hồn lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang kề sát mình, bỗng nhiên có chút ngây dại.


“Sao anh còn chưa ngủ?” Changmin không đáp mà lại hỏi, cậu nhướng mày, bàn tay ôm Yoochun cũng tăng thêm sức, thầm muốn đem nhiệt độ của bản thân truyền cho người trong ngực.


“Đang nghĩ đến chuyện của Jaejoong hyung?” Thấy Yoochun ngây người, Changmin thấp giọng hỏi.


“Changmin, em nói xem, yêu người cùng giới có phải là một tội ác tày trời không?” Yoochun thở dài, hỏi.


“… Phải” Phải, đúng là tội ác tày trời, hơn nữa em lại càng trầm luân, không cách nào tự kiềm chế.


“Ha ha, maknae nhà chúng ta đúng là nghiêm túc! Em và Yunho hyung thật giống nhau.” Yoochun đùa cợt cười, sau đó liền thoát khỏi lồng ngực ấm áp của Changmin.


“… Sao anh lại nói vậy? Em cũng không chọc giận anh!” Trong ngực đột nhiên mất đi hơi ấm, Changmin cau mày, tức giận hét.


“Đúng vậy, là lỗi của anh, thật xin lỗi, nếu không muốn cùng anh nói chuyện thì cũng không cần miễn cưỡng.” Yoochun hời hợt nói.


“Anh…! Mặc kệ anh!” Thấy Yoochun ra vẻ khinh thường như vậy, Changmin nhất thời phát hỏa, trở về giường của mình, hung hăng trùm kín chăn.


Không khí trong phòng an tĩnh đến mức khiến cho con người hít thở không thông, nhất là với hai người vừa cãi nhau xong.


Nhưng, hai người như vậy cũng xem như là cãi nhau sao? Changmin biết tính tình Yoochun vốn lúc lạnh lúc nóng. Cũng như vừa rồi vậy, đột nhiên nói ra những lời không nên nói, cậu có nên đáp trả? Cậu cũng không sai mà? Nhưng với cá tính của Yoochun mà nói thì muốn anh ấy xin lỗi mình quả thực là mò trăng dưới nước.


Chậc, lúc này còn chú ý đến vấn đề mặt mũi làm gì chứ?!


Changmin vén chăn lên, nhìn về phía Yoochun, vừa muốn lên tiếng nhưng liền khép miệng lại.


Dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt hoàn mỹ càng khiến người khác say mê, đôi mắt sáng bị che đậy bởi mí mắt thật mỏng, lông mi cong dài nhẹ nhàng khép xuống, áo ngủ bằng lụa lỏng lẻo dán lên thân thể gầy gò, bộ dáng kia thật khiến người khác liên tưởng đến một loại hoa xinh đẹp nhưng đầy độc dược.


Nhưng Changmin rất nhanh chóng hồi thần.


Anh ấy lại ngủ thiếp đi?! Vừa rồi mình phải suy nghĩ nhiều như vậy, anh ấy lại cứ thế mà ngủ thiếp đi?! Tất cả là do bản thân mình tự đa tình?!... Anh ấy chẳng lẽ không biết ngủ như vậy sẽ bị cảm sao? Rõ ràng là thân thể không được tốt, lại còn không biết chiếu cố chính mình!


Changmin tức giận đứng dậy, lặng lẽ ôm Yoochun đặt lên giường, trong lòng có chút đau, anh ấy nhẹ đi rất nhiều, nhất định là ăn cơm không đủ, đã gầy đến toàn thân đều là xương rồi, tại sao còn không chịu ăn cơm đàng hoàng, nghỉ ngơi thật tốt? Bất quá cũng có một phần nguyên nhân là do anh ấy thực sự là người rất khó mập chăng?


“Ư…” Yoochun tựa như đang nói mê, đột nhiên ôm lấy tay Changmin.


“… Có chuyện gì?” Cho là Yoochun đã tỉnh giấc, Changmin vội vàng hỏi.


“…” Phát hiện Yoochun vẫn không mở mắt, Changmin mới nhận ra rằng anh vẫn đang ngủ.


Changmin bặm môi, muốn rút tay về, nhưng lại không có cách nào rút ra được, cậu bắt đầu kinh ngạc trước sức lực của Yoochun, chẳng lẽ Yoochun mà trước giờ cậu biết là giả, sức của anh ấy thật sự rất mạnh?! Hay phải chăng con người sau khi ngủ thì tiềm năng là vô hạn? Chậc, sau này mới nghiên cứu vậy. Bây giờ phải làm sao để rút tay ra đây? Không lẽ cậu phải ở đây ngây ngốc cả buổi tối?


Đang còn phân vân, Changmin chợt phát hiện ra môi Yoochun hơi mấp máy.


Changmin tò mò hướng lỗ tai đến gần cái miệng nhỏ đang vểnh lên của Yoochun, chỉ nghe thấy một câu nói mớ vô cùng ngọt ngào, mắt Changmin mở to, ngơ ngác nhìn Yoochun đang say ngủ.


Anh đến tột cùng là có biết mình đang nói cái gì không?


Trong bóng tối, ngón tay Changmin khẽ vuốt lên đôi môi đỏ mọng của Yoochun, trong mắt cậu đều là say mê và quyến luyến.


Changmin nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh, kéo chăn lên đắp cho cả hai, chợt phát giác Yoochun đang rúc vào lòng mình, khóe miệng cậu không khỏi giương lên, tay nâng mái đầu rối bù của anh đặt lên ngực mình, sau đó liền hài lòng nhắm mắt lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét