Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 8

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 8
 


Suốt đêm qua Jaejoong không hề chợp mắt, Yunho trở về phòng của hai người, nhưng không khí giữa họ vẫn rất lúng túng.


Jaejoong rời khỏi giường từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Jaejoong chậm rãi đi đến trước cửa phòng của Yoochun và Changmin, vốn dĩ anh định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là chiếc giường trống rỗng của Changmin. Jaejoong sửng sốt nhìn về chiếc giường còn lại, giật mình trợn to hai mắt.


Bầu trời vừa hừng sáng, trên giường có hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau, tựa như bản thân đều thuộc về đối phương, hình ảnh vô cùng duy mỹ.


Nhìn cảnh tượng trước mắt, Jaejoong lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng, chỉ có điều trái tim vẫn có chút đau… Yoochun, một nửa soulmate của anh cuối cùng cũng tìm được người quan trọng cho bản thân, còn tình yêu của anh, không chiến đã mất.


Lặng lẽ khép cửa, Jaejoong đi về phía phòng khách.


Changmin mở mắt ra, vừa rồi khi Jaejoong mở cửa phòng, cậu đã tỉnh giấc.


Changmin cúi đầu, nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu không chút phòng bị của Yoochun, thật giống một đứa trẻ khiến người yêu mến, cả người cuộn tròn, rúc vào ngực cậu.


Yoochun, thì ra em cũng có thể trở thành người để cho anh phụ thuộc vào? Hay rốt cuộc thì anh cũng bắt đầu lệ thuộc vào em? Đây có thể xem là một khởi đầu tốt phải không?


Changmin nhẹ nhàng đặt lên trán Yoochun một nụ hôn, sau đó cẩn thận rời giường.


“Jaejoong hyung.” Changmin đi tới phòng khách, phát hiện ra Jaejoong đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt xinh đẹp nhưng vô thần nhìn vào không trung.


“Uhm, dậy rồi à? Yoochun dậy chưa?” Jaejoong rất nhanh khôi phục tinh thần.


“Còn sớm mà, lát nữa em sẽ gọi anh ấy.” Changmin ngồi xuống bên cạnh Jaejoong.


“Ừ.” Jaejoong cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà, không biết phải nói gì, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.


“Hyung, anh thật muốn buông tay Yunho hyung?” Changmin đột nhiên hỏi, nhưng ánh mắt không hề nhìn về phía Jaejoong.


“… Anh không nên buông tay sao?” Jaejoong cười khổ.


“Không phải là có nên hay không mà là có muốn hay không, hyung, anh đã tự hỏi lòng mình chưa? Anh muốn buông tay không?” Changmin lộ ra thần sắc nghiêm túc vô cùng.


“…Min à, em yêu nó sao?” Jaejoong đột nhiên đổi đề tài, Changmin có chút ngây ngẩn cả người, nhưng ngay lập tức liền hiểu ra Jaejoong đang nói đến ai.


“Phải.” Kiên định gật đầu, Changmin dùng ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Jaejoong.


“Yoochun so với anh lại càng giống một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.”


“Đúng vậy, anh ấy căn bản chỉ là trẻ con!” Changmin có chút oán giận nói.


“Hơn nữa bình thường lại hay vô duyên vô cớ cáu kỉnh.” Jaejoong cười gật đầu.


“Còn là một người vô cùng tự luyến!”


“Anh thật nghi ngờ, rốt cuộc em có yêu nó hay không?” Jaejoong cười nhẹ nhìn Changmin.


“Anh ấy luôn không có cảm giác an toàn, là một đứa trẻ thích gây chuyện, luôn mắc bệnh hoàng tử, hơn nữa vui buồn lại thất thường, rõ ràng là một giây trước còn đùa bỡn người khác, một giây sau đã lạnh lùng vô tình, rõ ràng rất sợ cô đơn, nhưng lại luôn mạnh miệng nói mình thích hưởng thụ sự cô độc, rõ ràng rất muốn nhận được yêu thương nhưng lại không dám bộc lộ trái tim mình, anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tất cả những thứ thuộc về anh ấy đều hấp dẫn em, khiến cho em muốn buông tay tất cả, chỉ chuyên chú yêu anh ấy.” Changmin trầm ổn nói, ánh mắt kiên định khiến cho Jaejoong ngây ngẩn cả người.


“… Changmin, em để ý đến Yoochun bao lâu rồi?” Jaejoong có chút kinh ngạc, không ngờ Changmin lại hiểu rõ Yoochun đến mức này, có thể nói là sức mạnh của tình yêu quả nhiên rất vĩ đại không?


“Ha ha, em không biết, cũng lười đếm. Nhưng người giúp em phát hiện ra tình cảm của mình chính là anh đó, Jaejoong hyung.”


“Anh?” Jaejoong giật mình nhìn maknae đã trưởng thành rất nhiều.


“Ừ, vì ánh mắt của anh nhìn Yunho khiến cho em nhận ra chính mình cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn Yoochun, cho nên em không hy vọng anh sẽ buông tay, dù anh có nói em tự ý can thiệp vào quyết định của anh, nhưng em vẫn muốn nói như vậy, em hy vọng anh có thể kiên trì làm theo trái tim mình.”


“Changmin à, thật không nghĩ có một ngày anh có thể nghe những lời này từ miệng em.” Jaejoong cười nhẹ.


“A, em cũng có cảm giác mình đã thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, em nhất định không dễ dàng chấp nhận tình yêu cùng giới, nhưng khi chính mình trải qua mới phát hiện ra tình yêu cùng giới cũng là một tình yêu bình thường, cho nên anh không cần cố kỵ những điều khác, chỉ cần quan tâm đến trái tim mình.” Changmin thông minh như vậy, lẽ nào lại không phát hiện ra băn khoăn trong lòng Jaejoong, ngoài việc Yunho không có cách nào đón nhận tình yêu của Jaejoong, đất nước này cũng không có cách nào tiếp nhận tình yêu đồng giới, càng đừng nói đến việc họ là nghệ sỹ, dùng hình ảnh để tồn tại.


“Em đi xem Yoochun một chút, tránh để lát nữa anh quản lý lại giáo huấn anh ấy.” Changmin đứng dậy, hướng phòng mình đi đến.


Kiên trì làm theo trái tim mình sao? Nói dễ như vậy? Xem Changmin em đi, đối mặt với Yoochun cũng không có cách nào bình tĩnh được, huống chi là anh và Yunho? Jaejoong nở một nụ cười khổ.


Yunho vốn dĩ cũng một đêm không ngủ, khi Jaejoong rời giường thì anh cũng đã tỉnh.


Nghe những lời Changmin nói với Jaejoong, Yunho nhẹ nhàng đóng kín cửa phòng, cả người vô lực tựa vào cửa, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.


Jaejoong, thật xin lỗi, tớ không thể nào giống Changmin như vậy, không câu chấp.


------------


Trên chiếc giường trắng, Yoochun co người lại như một chú tôm, an tâm ngủ.


Changmin bỗng có cảm giác cả trái tim đều bị lấp đầy, chậm rãi đi đến gần Yoochun.


Changmin từng nghe nói rằng những người có tư thế ngủ cuộn mình lại như vậy là những người rất không có cảm giác an toàn, rất khát vọng được yêu thương, Yoochun, nếu như em giao ra, anh có thể tiếp nhận tình yêu của em không?


Changmin vươn tay, khẽ vỗ vỗ lên gương mặt Yoochun.


“Uhm… Jaejoong~ cho em ngủ thêm chút nữa thôi…” Yoochun vẫn trong trạng thái mơ màng, phát ra thanh âm giật mình rất nhỏ, vừa ngọt ngào lại vừa yếu ớt, trực tiếp kích thích đến thần kinh người đối diện.


“… Em không phải là Jaejoong hyung!” Changmin có chút tức giận, người khiến anh phát ra thanh âm như vậy, chỉ có Jaejoong hyung sao?!


“… Uh? Changmin?” Nghe thấy giọng nói trách móc của Changmin, Yoochun miễn cưỡng mở ra một con mắt nhưng chỉ nhìn hai giây, liền vùi đầu vào chăn.


“Mau rời giường!” Vì Yoochun không nhìn, khiến cho Changmin càng thêm tức giận, cậu đột ngột dùng sức kéo chăn lên.


“A, lạnh ~” thanh âm vô cùng đáng thương khiến cho trái tim Changmin trong nháy mắt trở nên mềm nhũn.


“Biết lạnh cũng nhanh lên…” Lời vừa nói ra được phân nửa liền bị cắt đứt, tại sao vậy? Vì Yoochun đang mơ mơ hồ hồ lười biếng của chúng ta muốn sưởi ấm cơ thể nên đã lựa chọn nguyên tắc đơn giản nhất, đưa tay ôm lấy cổ Changmin của chúng ta. Changmin thân thể ngay lập tức cứng đờ mặc cho thân thể Yoochun dán chặt vào người mình, vài giây sau, cậu khẽ thở dài, người hơi nghiêng về phía trước, cho đến khi sống lưng Yoochun chạm vào giường, cậu mới dừng lại.


Chăn một nửa trên giường, một nửa rơi xuống sàn, hai chàng trai ôm lấy nhau, tư thế vô cùng mập mờ nằm trên giường.


Để giảm bớt sức nặng trên người Yoochun, Changmin dùng một tay miễn cưỡng chống trên giường, một tay nhẹ nhàng vòng qua, ôm lấy eo Yoochun.


Gương mặt Yoochun vô cùng đáng yêu không chút phòng bị, lông mi dài dường như sắp đụng vào mặt Changmin, đôi môi căng mọng khẽ mở ra, tựa như đang chờ cậu thưởng thức.


Changmin cố hết sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, mặt đỏ bừng, cậu cố gắng rời mắt khỏi gương mặt Yoochun, nhưng lúc này mới phát hiện ra việc này thật vô cùng khó khăn.


Hai người dùng tư thế như vậy mà nằm trên giường, không biết qua bao lâu, tay Changmin vì chống đỡ sức nặng trong thời gian dài mà bắt đầu run, nhưng vì không muốn đánh thức người ở bên dưới, cậu đành cố gắng chống đỡ, trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi.


“Changmin à, Yoochun còn chưa…” Jaejoong theo thói quen đẩy cửa đi vào, mới nói được nửa câu đã bị cảnh tượng trong phòng khiến cho lời phải nuốt vào bụng.


“Hyung, lát nữa tụi em sẽ đi ra.” Changmin khó khăn quay đầu lại, thấp giọng nói.


“Uhm, mau ra nha, Junsu và Yunho cũng đã sớm rời giường rồi.” Jaejoong nhìn kỹ, phát hiện ra Yoochun vẫn còn đang ngủ, nháy mắt với Changmin một cái, sau đó liền khép cửa.


“Mặt Changmin gần quá nha!” Vì giọng nói vô cùng lớn của Jaejoong, Yoochun rốt cuộc cũng tỉnh giấc, mở đôi mắt mê ngủ ra, mông lung nhìn người đang gục trên người mình.


“A!” Changmin đỏ mặt, định ngồi thẳng dậy, tuy nhiên vì cánh tay lúc này đã bị tê nên rốt cuộc cả người cậu ngã xuống, thân thể đè lên người Yoochun.


“A! Em muốn mưu sát anh sao?” Cảm giác đau đớn khiến cho Yoochun lập tức thanh tỉnh.


“Thật xin lỗi.” Changmin nói xin lỗi, đỏ mặt từ trên người Yoochun ngồi dậy.


“Changmin à, em nên giảm cân đi.” Yoochun ngồi dậy, xoa xoa vai của mình, hiển nhiên đối với những chuyện phát sinh trước đó không hề có ấn tượng.


“…” Changmin có chút luống cuống nhìn thoáng qua Yoochun, rồi mở cửa ra khỏi phòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét