Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 9

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 9
 

“Changmin, tay của em bị sao vậy?” Junsu kinh ngạc nhìn lên cánh tay đang run run của Changmin.


“Uhm, lúc ngủ đè lên tay.” Dùng sức nắm chặt muỗng, Changmin cố gắng giữ cho tay dừng run.


“Hả? Rốt cuộc cũng phát hiện ra một người có tướng ngủ còn kém hơn anh!” Junsu lớn tiếng cười nhạo Changmin.


Yoochun từ phòng tắm đi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy những lời này, liền ngồi xuống bên cạnh Junsu.


“Tướng ngủ của Changmin rất kém sao? Sao tớ lại không biết?” Yoochun cầm lấy ly sữa tươi từ tay Junsu.


“Tướng ngủ không kém thì tại sao lại đem tay đè thành như vậy?” Junsu cười cười nhìn Yoochun. Hôm qua, sau khi biết được Yoochun và Jaejoong chỉ giả vờ hẹn hò, thái độ của Junsu đối với Yoochun đã trở lại như ban đầu.


“Tay Changmin tại sao lại thành ra như vậy, anh nghĩ có người phải rất rõ ràng mới đúng.” Jaejoong nheo mắt lại, cười cười nhìn về phía Yoochun.


“… Khụ khụ khụ khụ!” Lời của Jaejoong nói khiến Changmin nhớ lại chuyện lúc sáng, mặt lập tức đỏ lên, ngụm sữa tươi trong miệng chưa kịp nuốt đã bị sặc.


“Sao lại không cẩn thận như vậy?!” Yunho vỗ lưng Changmin, vô tình đụng phải tay Jaejoong cũng đang vỗ lưng Changmin, tựa như bị điện giật, Yunho lập tức thu tay về, tiếp tục ăn điểm tâm.


Changmin cầm ly sữa lên, giả vờ uống sữa, ánh mắt liếc về phía Yoochun, phát hiện ra người kia chỉ đang tập trung ăn bữa sáng, trên mặt không có vẻ gì khác thường, Changmin nhất thời cảm thấy buồn bực, cậu giận dỗi uống một hơi hết nửa ly sữa tươi.


Quả nhiên, anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ lời nói đêm qua, không nhớ rõ chuyện phát sinh buổi sáng. Nhưng tối qua, khi nói câu đó, anh ấy vẫn còn đang ngủ, chuyện buổi sáng phát sinh, anh ấy cũng chưa hoàn toàn thanh tĩnh, cho nên những chuyện này cũng không thể trách anh ấy được.


Nhưng cậu thật sự rất tức giận! Chỉ có cậu như thằng ngốc, đem những chuyện đó tưởng là thật, còn người trong cuộc kia thì cái gì cũng không biết!


--------------


Yoochun cầm hai chai nước ngọt đi về phòng nghỉ của DBSK, đẩy cửa vào, ngoài ý muốn phát hiện ra trong phòng chỉ có một mình Changmin.


Changmin đang đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn Yoochun, sau đó lại cúi xuống.


“Mọi người đâu rồi?” Yoochun đặt hai chai nước lên bàn, tay bắt đầu lục lọi túi xách của Jaejoong.


“Jaejoong hyung nói anh ấy muốn ra ngoài đi dạo một lát, Yunho hyung và anh quản lý vừa đi ra ngoài, Junsu nghe nói Super Junior vừa trở về công ty nên đã đi gặp rồi.” Changmin nói liền một hơi.


Cuối cùng cũng tìm được hộp bánh bích quy trong túi của Jaejoong, Yoochun mở hộp bánh, đưa cho Changmin.


“Ăn đi.”


“Hả? Lấy đồ của Jaejoong hyung ăn không sao hả?” Changmin để sách xuống, ánh mắt phát sáng nhìn bánh bích quy.


“Anh ấy để đây rồi nói anh đưa cho em mà, nghe nói cơm trưa hôm nay em ăn rất ít, em muốn giảm cân hả?” Mở nắp chai nước ngọt, Yoochun đưa đến tay Changmin.


“Không phải anh nói em quá mập sao?” Changmin nói nhỏ.


“Hả? A!” Nhất thời không phản ứng kịp, sau một lát ngẫm nghĩ, Yoochun mới nhớ ra sáng hôm nay hình như mình có nói như vậy.


“Anh nói em giảm cân thì em liền không ăn gì cả?!” Yoochun trợn to mắt nhìn Changmin.


“…” Changmin buồn bực uống nước ngọt.


“Bình thường em có nghe lời anh vậy sao? Tại sao hôm nay lại nghe lời như vậy?” Yoochun cầm một miếng bánh cho vào trong miệng.


“…” Changmin không nói gì, vẫn tiếp tục uống nước ngọt.


“Uhm… Changmin à, chuyện sáng nay, thật xin lỗi.” Sau một hồi im lặng, Yoochun đột nhiên mở miệng.


“Hả? Ý anh là sao?” Changmin kinh ngạc phát hiện ra Yoochun đang đỏ mặt.


“Sáng nay… Tay của em…” Yoochun ấp a ấp úng nói, mặt càng đỏ hơn.


“Anh nhớ ra rồi?!” Changmin có cảm giác mừng đến phát điên, cậu mở to mắt nhìn Yoochun bên cạnh.


“Ừ… là lỗi của anh.”


“Cho nên?”


“… Thật xin lỗi.”


“Chỉ vậy thôi?!”


“… Thân là hyung đây cũng đã nói xin lỗi, em còn muốn thế nào?!” Yoochun vội vàng nói, nhưng Changmin biết anh đang muốn che giấu sự xấu hổ của mình, vì mặt anh đang đỏ lên rồi.


Changmin nhìn Yoochun đang thẹn quá hóa giận, chợt phát hiện ra Yoochun tức giận cũng rất đáng yêu, khiến người khác không có cách nào nói lại được.


Khóe miệng không tự chủ vung lên, Changmin đem con người đáng yêu kia ôm vào trong lòng, trong đầu tràn ngập ý nghĩ không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng này của Yoochun. 

Yoochun muốn đẩy Changmin ra, nhưng lại càng bị giam cầm sâu hơn, tựa như sắp bị hòa vào thân thể Changmin. Trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nhưng lồng ngực lại giống như được lấp đầy, lần đầu tiên trải qua cảm giác như vậy, vừa kỳ quái lại vừa xa lạ, khiến trái tim Yoochun đập rộn lên…


“Sau này không được nhầm em với người khác.” Sáng hôm nay khi nghe giọng nói ngọt ngào của Yoochun gọi lên Jaejoong, Changmin thật sự cảm thấy mình sắp ghen tỵ đến phát điên rồi, chỉ muốn đem giọng nói, ánh mắt của Yoochun biến thành sở hữu của riêng mình.


“Uh.” Lời nói của Changmin khiến Yoochun ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực Changmin.


“Không cho phép chê em mập. Còn anh, mỗi ngày đều phải ăn đủ lượng cơm quy định, không cho phép biếng ăn!”


“…Uhm.” Rốt cuộc ai mới là hyung a?!


“Ngoại trừ lúc lên chương trình, không được phép làm nũng với Jaejoong hyung.” Nhất định phải ngăn chặn trình độ lệ thuộc của Yoochun đối với Jaejoong từ gốc rễ!


“…Ách…” Cái này…


“Bắt đầu từ tối nay, phải cùng em ngủ.” Nhân cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên phải kiếm cho đủ vốn rồi! Dù sao thì cơ hội lừa gạt anh ấy cũng không có nhiều.


“Hả? Nhưng chúng ta vốn đã ngủ chung một phòng mà.”


“Ý em chính là ngủ chung một giường!”


“…” Anh có thể cự tuyệt hay không a?... Mặc dù nảy ra ý nghĩ như vậy nhưng Yoochun cũng không đem những lời này nói ra, vì dường như trong lòng anh, anh cũng không thật sự phản đối đề nghị này của Changmin.


“Còn nữa…”


“Còn nữa?!” Yoochun từ trong ngực Changmin ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào cậu.


“Ha ha, em biết rồi, trước hết cứ như vậy đi.” Mặc dù còn muốn nói rất nhiều, nhưng hôm nay trước hết chỉ nói chút yêu cầu như vậy thôi, hơn nữa nếu nói nhiều hơn, đoán chừng anh ấy cũng không nhớ hết được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét