Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

[Fic] Yêu, rốt cuộc là vì sao? | Chương 10

Yêu, rốt cuộc là vì sao?



Author: Ronnilove
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 10
 


Yoochun nằm trong lồng ngực ấm áp của Changmin, cảm thấy mệt mỏi rã rời, cho đến khi cánh tay Changmin hơi dùng sức ôm lấy thắt lưng của anh, anh mới bắt đầu tỉnh lại. Mặc dù Changmin cao hơn anh, rắn chắc hơn anh, nhưng dù sao anh mới là hyung mà, tại sao đứng trước Changmin lại trở thành người được chăm sóc? Hơn nữa không biết từ lúc nào, Changmin cứ thỉnh thoảng lại ôm lấy anh, càng kỳ lạ hơn là anh lại không cảm thấy chán ghét, thậm chí trong lúc vô tình, có vẻ như anh đã bắt đầu phụ thuộc vào Changmin…


Jaejoong đẩy cửa phòng nghỉ ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Yoochun đang nằm ngủ trên đùi Changmin.


Changmin vốn dĩ cũng chỉ đang khép mắt, khi cửa được mở ra cậu cũng liền mở mắt.


Jaejoong không nói gì, đi thẳng đến ghế bên cạnh ngồi xuống. Phòng nghỉ một lần nữa rơi vào im lặng.


“Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, mọi người… Mau đến phòng tập.” Yunho đẩy cửa vào, nói được nửa câu thì đột nhiên dừng lại, nửa câu sau lại dùng ngữ điệu kỳ quái mà kết thúc.


“Yoochun, mau dậy đi!” Dường như biết trước Changmin sẽ không gọi Yoochun dậy ngay, Yunho liền dứt khoát đi tới vỗ vai Yoochun, “bắt đầu tập!”


“Uhm~” Yoochun dụi dụi mắt, chầm chậm ngồi dậy.


Không khí trong phòng tập một lần nữa lại trở nên kỳ cục, Yoochun cảm nhận được Yunho cố ý bắt bẻ mình.


“Yoochun, đoạn nhạc này em bị chậm nhịp rồi.” Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Yunho bắt lỗi Yoochun.


“Hyung, em có chỗ nào chọc giận anh sao?!” Đoạn nhảy lúc nãy rõ ràng là đã thảo luận như vậy mà.


“Nếu như thấy em chướng mắt thì cứ nói thẳng, không nên dùng việc công để báo thù riêng!” Yoochun tức giận nói.


“Em đang chất vấn trình độ chuyên nghiệp của anh sao?!” Nội tâm Yunho như ngọn lửa bị đè nén, nhất thời bừng lên.


“Chúng ta đều chuyên nghiệp, nhưng anh khiến em có cảm giác anh đang trả thù cá nhân!” Yoochun trầm giọng nói.


“Em…” Yunho đang muốn mở miệng, nhưng liền bị ngăn lại.


“Đây là công ty! Muốn cãi nhau thì về ký túc xá đã!” Jaejoong đứng chắn trước mặt Yoochun, sắc mặt không thay đổi, nhìn Yunho.


-------------


Đêm khuya, năm người mang theo bầu không khí nặng nề trở về ký túc xá, kỳ lạ là Yunho không tìm Yoochun gây phiền toái mà lại kéo Changmin lên sân thượng.


“Này, tâm tình không tốt là lúc có thể viết nhạc tốt phải không?” Jaejoong ném cho Yoochun một lon bia, rồi ngồi xuống bên cạnh cây đàn.


“Cẩn thận một chút! Đàn của em!” Ngón tay mảnh khảnh của Yoochun cuống quýt từ trên phím đàn giơ lên, nhận lấy lon bia, đồng thời bất mãn lên tiếng.


“Em bây giờ đã phát triển đến mức bất kể tâm trạng như thế nào cũng có thể viết nhạc?” Jaejoong uống một ngụm bia, nửa cười, nửa lại không cười, nói.


“Sao anh lại cho là tâm trạng em không tốt?” Yoochun nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Jaejoong.


“Vừa rồi Yunho gọi Changmin đi lên sân thượng, em không nghe thấy sao?” Mặc dù phòng làm việc và phòng khách cách nhau một khoảng, nhưng Jaejoong vẫn có thể nghe thấy.


“Có gì liên quan đến em sao?” Yoochun hời hợt nói.


“Em không tò mò sao? Yunho rất ít khi tìm Changmin.”


“Ý của anh là Yunho hyung chấm Changmin rồi?”


“Thằng nhóc này! Nói chuyện đàng hoàng cho anh coi!” Jaejoong không nhịn được, gõ nhẹ lên đầu Yoochun một cái.


“A~ Yunho hyung tìm Changmin vì cái gì chứ? Trừ chuyện công việc ra, em không nghĩ được hai người họ có cái gì mà tiếng nói chung, chẳng lẽ là vì trao đổi kinh nghiệm sinh con nối dõi?”


“… Cùng em nói chuyện này đúng là lựa chọn sai lầm.” Jaejoong xoa xoa huyệt thái dương.


“Ha ha, Jaejoong hyung, anh muốn nói gì?”


“Hả?”


“Anh nhất định là đã nghĩ ra gì đó nên mới đến tìm em, đúng không? Thật ra thì trong lòng anh cũng đã sớm biết đáp án rồi, anh đã biết Yunho hyung tại sao phải tìm Changmin.”


“…” Jaejoong trầm mặc, khẽ xoay lon bia trong tay.


“A, em vừa nghĩ được một đoạn nhạc, anh nghe một chút nha!” Yoochun vừa nói vừa để lon bia xuống, ngón tay linh hoạt bắt đầu khiêu vũ trên phím đàn đen trắng.


Âm nhạc man mác buồn theo ngón tay bắt đầu tuôn chảy ra.


Tiếng đàn phiêu đãng đến từng ngõ ngách trong nhà, Junsu đang ở trong phòng gọi điện về nhà, nghe thấy tiếng đàn, hốc mắt bỗng ướt.


“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”


----------

Nhiệt độ trong không khí trở nên nóng bức lạ thường, dù đứng trên sân thượng nhưng cũng không cảm giác được chút mát mẻ nào. Rõ ràng đã qua mùa hè, nhưng cái nóng vẫn cứ đeo đuổi, khiến người không thở được.


Tiếng đàn mơ hồ truyền đến sân thượng, nhưng chỉ lát sau liền im bặt.


“Hyung, anh kéo em lên đây rốt cuộc là có chuyện gì?” Changmin nhìn Yunho từ nãy đến giờ vẫn im lặng.


“… Changmin à, em có ý định quen bạn gái không?” Yunho ấp úng nói.


“Hả? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”


“Uhm… Dù sao em cũng là trưởng nam trong nhà mà, hẳn là phải tính đến chuyện kết hôn, sinh con…”


“Hyung, anh đang nói chính mình sao?” Changmin nhất thời hiểu ra nguyên nhân Yunho gọi cậu lên sân thượng.


“Chúng ta bây giờ đang nói chuyện của em…”


“Có gì khác nhau sao?” Changmin phất tay, cắt đứt lời của Yunho.


“Hyung là vì nguyên nhân này nên mới cự tuyệt Jaejoong hyung có phải không? Mọi người trong nhà hy vọng anh kết hôn, sinh con, anh không thể phụ lòng kỳ vọng của họ, hơn nữa hai người đàn ông nói chuyện yêu đương là chuyện không bình thường, trong lòng anh chính là nghĩ như vậy đúng không? Nên anh không dám tiếp nhận tình cảm của Jaejoong hyung, cũng không dám trao tình cảm của mình ra, khi thấy em và Yoochun, anh cảm thấy rất ghen tỵ…”


“Cái gì?! Ghen tỵ?! Shim Changmin, anh đây ăn nhiều mới thèm ghen tỵ với hai đứa!” Yunho tức giận hét.


“Vậy tại sao chiều nay anh luôn bắt lỗi Yoochun? Anh chính là không thể chịu đựng được người khác hạnh phúc hơn anh, có lẽ Yoochun nói đúng, anh muốn lấy công báo tư.”


“Changmin, không nên dùng loạn thành ngữ.” Yunho đè nén cơn giận, nói, “anh không phải đang ghen tỵ, mà là…” Mà là? Là gì đây? Nhìn thấy Yoochun ở bên cạnh Changmin, anh thật sự cảm thấy bị kích động, chẳng lẽ anh thật sự như lời Changmin nói, không thể nhìn người khác được hạnh phúc?! Không thể nào! Tuyệt đối không…


“Anh không dám yêu, cũng không thể nhìn người khác yêu, cho nên anh mới tức giận như vậy.” Changmin từng câu từng chữ nói, “vốn dĩ em còn khuyên Jaejoong hyung không nên từ bỏ tình yêu đối với anh, nhưng giờ em mới phát hiện ra, đề nghị kia của em có lẽ quá nực cười.”


“Em… không sợ sao? Nếu như bị người khác phát hiện ra, hơn nữa còn là người nhà…” Yunho cúi đầu.


“Em không biết, vì mơ ước, chúng ta đã phải làm rất nhiều chuyện không muốn làm, nhưng nếu như ngay cả tình cảm của bản thân mà cũng phải dối gạt thì thật sự rất đáng buồn.”


“… Nhưng Jaejoong đã buông bỏ rồi, anh cũng không còn tư cách để nói yêu cậu ấy…” Yunho có chút nghẹn ngào.


“Không đâu, chỉ cần anh đem suy nghĩ thật sự trong lòng mình nói ra là được rồi.” Changmin quay đầu, chợt phát hiện ở cửa sân thượng có một người đang đứng, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.


“Hyung, cố gắng lên.” Changmin đi lướt qua bên cạnh Jaejoong, thấp giọng nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét