Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

[Fic] Me, You and Love


Me, You and Love



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Oneshot


Có vài sự thật vô cùng hiển nhiên về Shim Changmin mà rất nhiều người không hề biết…

Thứ nhất, thức ăn.

Không cần phải nói thêm về vai trò của thức ăn đối với Shim Changmin. Thức ăn chính là tình yêu to lớn của cuộc đời cậu từ khi cậu sinh ra cho đến nay, là thú vui nhỏ bé của cậu vào những ngày buồn chán và là “người yêu” từ trên trời rơi xuống mà bao fan (vì quá yêu cậu) đã gán cho cậu.

Vâng, cậu yêu thức ăn, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là loại người ăn tạp, cậu yêu thức ăn một cách có chọn lọc…

“Changmin, anh đói bụng, nấu mì đi!”

Park Yoochun tông cửa xông vào phòng ngủ của Shim Changmin, một tay gãi bụng, một tay gãi đầu, gương mặt trông như tên lưu manh đang thèm thuốc, nói cho dễ hình dung thì ở trên sân khấu anh cassanova nhường nào thì hiện tại anh đang cái bang đến nhường ấy.

“Anh nấu, em ăn, còn không thì kêu Jaejoong hyung nấu, hôm nay em không khỏe…” À vâng, cậu lại đau cổ (hay đại loại là chỗ nào tương tự như thế)

“Yah~ Shim Changmin, anh là người hầu nhà em à?”

Park Yoochun bĩu môi, tay tiếp tục xoa cái bụng đói meo của mình.

“Vậy chứ em là đầy tớ nhà anh chắc?”

Shim Changmin quăng cho Park Yoochun một cái liếc mắt (mà theo cậu là) vô cùng hung tợn.

“Hừ, cùng lắm thì không ăn!”

Park Yoochun hậm hực, tung chăn, chui vào trong ôm lấy Changmin, kéo tay cậu cho vào miệng mình, cắn một cái thật mạnh.

Shim Changmin cũng hậm hực, giật tay, trừng mắt nhìn cái đầu xù của Yoochun, nâng mặt anh lên, trực tiếp ăn luôn cái miệng đang chu chu kia.

Thứ hai, phim porn.

Shim Changmin cảm thấy việc cậu xem phim porn chẳng có gì là không ổn cả. Chẳng lẽ chỉ vì cậu là Choikang Changmin của DBSK nên cậu không được phép phát triển như những đứa con trai bình thường khác? Vấn đề duy nhất đó là cậu quá “chân thành”, đã thành thành thật thật khai báo việc mình là một chàng trai bình thường khỏe mạnh, có chút nghiên cứu về phim porn trên một chương trình của đài truyền hình quốc gia, dưới sự chứng kiến của mẹ và các fan.

Thôi được rồi, cậu có xem phim porn, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu xem phim một cách mù quáng, cậu xem phim có chọn lọc...

“Changmin, sao em lại cắt những đoạn solo của Yoochun ra vậy?”

Jaejoong khoanh tay đứng đằng sau nhìn Changmin đang hí hoáy cắt nhạc trên máy tính.

“Ah! Jaejoong hyung, anh làm em hết hồn!”

“Em có tật giật mình phải không? Nói mau, em đang làm gì với đống file âm thanh đầy tiếng hú hét của Yoochun nhà anh?”

“Cái gì mà ‘Yoochun nhà anh’? Làm ơn đi ~”

Changmin trừng mắt nhìn Jaejoong, dù rằng cậu cũng thích đồ ăn của Jaejoong nấu thật, nhưng không thể vì mấy món ăn đó mà tự biến mình thành nô lệ của Kim Jaejoong được, nhà này có một Jung Yunho là đã quá đủ rồi.

“Hừ, Yoochun là do anh chăm sóc, từ miếng ăn đến giấc ngủ, không phải của nhà anh thì là của ai? Của em chắc?”

A… Kim Jaejoong nói vậy quả không sai nha! Cả nhà DBSK ai cũng ăn cơm do Jaejoong nấu, tối nào anh cũng phải đắp chăn rồi tắt điều hòa cho Yoochun, vậy chẳng phải Yoochun là do một tay anh chăm sóc hay sao?

Changmin vừa định há miệng để phản bác thì đột nhiên cửa phòng bật mở, nhân vật chính của cuộc tranh luận đạp cửa xông vào phòng của Changmin, mồm nhai khoai tây rán, tay cầm dưa hấu.

“Jaejoong hyung, Changmin, mau ra ăn dưa hấu kẻo Junsu càn quét hết!”

Vậy là một nhà năm người rộn ràng ăn dưa hấu.

“Ah~ hết dưa rồi sao, em vào cắt quả khác nhé!”

Yoochun cười hớn hở chạy vào bếp cắt dưa.

“A~ Đau quá ~”

Jaejoong còn chưa kịp đứng lên thì đã thấy Changmin hốt hoảng chạy vào bếp, tiếp theo đó là một loạt các âm thanh.

“A~ Minnie~ đau quá…”

“Đau cho chết anh luôn!”

“Minnie~ nhẹ chút... A~ Đau…”

“Há miệng ra!”

“Uhm… dưa ngon!”

Ngoài phòng khách, Jaejoong, Yunho và Junsu nhìn hết nhìn nhau rồi lại nhìn dĩa dưa trống không. Rốt cuộc Jaejoong chỉ có thể gật gù, “tiếng rên của Yoochun thật sự rất có tính khiêu khích…”

Thứ ba, bạn gái.

Các fan rất thích đoán già đoán non về cô gái có thể cướp đi trái tim của Shim Changmin. Cũng không trách được, Shim Changmin nói gương mặt liền có gương mặt, nói thân hình liền có thân hình, nói trí tuệ liền có trí tuệ, nói tài năng liền có tài năng, người con trai như vậy thì cô gái như thế nào mới có thể ở bên cạnh cậu?

Ừ, thật ra Changmin có rất nhiều tiêu chuẩn để chọn người yêu, chỉ là khi cậu thật sự yêu thì đống tiêu chuẩn ấy đều bị quăng vào “bãi rác vũ trụ”…

“Park Yoochun, em hỏi lần cuối, anh rốt cuộc có đổi phòng hay không?”

“… Không!”

“Tại sao? Cả em, Yunho hyung và Jaejoong hyung đều đồng ý rồi, anh cứ muốn ngủ chung phòng với Jaejoong hyung để làm bóng đèn sao?”

“Hừ! Jaejoong hyung là soulmate của anh, soulmate vốn là phải ở chung một phòng!”

“Nhưng Jaejoong hyung đã có Yunho hyung rồi!”

“Hứ, dù cho có dọn đi cũng không bắt buộc phải dọn qua phòng em, cùng lắm thì anh dọn vào phòng Junsu!”

“Nhưng phòng của Junsu hyung là phòng đơn, anh vào đấy để nhét vào tủ áo à?”

“Vậy… Vậy… Vậy anh dọn ra phòng khách…”

“Yah! Park Yoochun! Đừng để em phải xách anh vào phòng em!”

“Rốt cuộc thì dựa vào đâu mà chúng ta phải ở chung một phòng chứ?”

“… Dựa vào em yêu anh!”

“… Shim Changmin, em không cần phải lớn tiếng như vậy! Dọn thì dọn!”

Park Yoochun phồng má, trợn mắt nhìn Shim Changmin, thôi được, anh đã cướp tim cậu thì cũng nên trả lại cho cậu một tí để gọi là có đi có lại…

A~ nhưng mà trao cả cuộc đời mình cho cậu ấy, có phải là hơi nhiều hay không? Vấn đề này cho đến bây giờ Park Yoochun vẫn đang tiếp tục ngẫm nghĩ.

End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét