Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

The Ashes of Time

THE ASHES OF TIME

Tất cả chúng ta đều muốn thời gian có thể quay trở lại...

Nhưng...

Chúng ta cũng đều biết rằng thời gian vốn không thể nào dừng lại...

Tất cả mọi thứ rồi sẽ bị tro bụi của thời gian che lấp, mờ dần và phai nhạt nhưng ký ức về người mà ta yêu thương thì không...

Chẳng hiểu cái ý niệm về gió trong tôi hình thành từ lúc nào nhưng rõ ràng là tôi rất thích gió...Vì sao ư? Vì với tôi gió tượng trưng cho sự tự do mà "tự do"...tôi nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ thích điều này. Có lẽ đó là lý do cho việc tôi chọn tên facebook của mình là Đông Phong và tên hộp mail là Tuỳ Phong. Nhưng...tại sao tôi lại phải nhắc đến gió trong bài viết này? Chung quy cũng chỉ vì một chữ "Phong". Tôi luôn nghĩ Leslie là gió, mãi mãi chúng ta cũng không thể nào nắm bắt được cơn gió ấy. Tôi luôn nghĩ sẽ thật đau lòng khi ta yêu một cơn gió...vì gió vốn không bao giờ dừng lại...Nhưng tôi lại chẳng thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của cơn gió Leslie. Và rồi tình cờ tôi biết được một điều thú vị rằng anh đã từng có những giây phút mang cái tên của "gió"...Trong sự mơ hồ của "Tro bụi thời gian", người đàn ông quyến rũ nhất mà tôi đã từng biết, Leslie Cheung, anh đã mang một cái tên khác...Anh là Âu Dương Phong.

Khi chưa xem "The Ashes of Time" tôi luôn nghĩ tại sao lại để cho Leslie đóng vai Âu Dương Phong mà không phải là vai Hoàng Dược Sư? Và phải thú thật một điều là bản thân tôi khi đọc tiểu thuyết cũng như xem phim "Anh Hùng Xạ Điêu" thì trong võ lâm ngũ bá, tôi luôn cảm thấy thích thú với Đông Tà Hoàng Dược Sư hơn các nhân vật còn lại vì mối tình sâu sắc của ông ta với người nương tử đã mất - A Hành, vì tính cách "Tà" của ông ta. Nhưng khi tìm hiểu về "The Ashes of Time", tôi mới biết được ý định thật sự của Vương Gia Vệ khi bắt đầu quay bộ phim này: "Ban đầu, vai diễn Tây Độc là của Lương Triều Vỹ, Đông Tà là Trương Quốc Vinh, Lâm Thanh Hà là Độc Cô Cầu Bại. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy Trương Quốc Vinh không hợp với vai diễn Đông Tà nên đã cho anh vào vai Tây Độc, Lương Triều Vỹ thì trở thành võ sĩ mù. Còn vai Đông Tà do Lương Gia Huy đảm nhận..." Tôi cảm thấy ngạc nhiên và tò mò, rốt cuộc thì "Đông Tà -Tây Độc" của Vương Gia Vệ là những con người như thế nào mà tại sao ông lại cho rằng Leslie hợp với vai Âu Dương Phong hơn? Những câu chuyện về các bậc kiếm khách do đạo diễn của "In The Mood of Love", "Happy Together"...làm đạo diễn thì sẽ ra sao? Ôm trong lòng những sự băn khoăn đó, tôi đi tìm câu trả lời trong chính bộ phim...Và kết quả là tôi có được những gì...?

Một bộ phim vô cùng chặt chẽ trong một kết cấu tưởng chừng như hết sức rời rạc. Những  góc quay cận làm nổi bật từng ánh nhìn, cái nhếch môi, giọt nước mắt...của mỗi nhân vật. Và tôi lại bắt gặp một Leslie đẹp hoàn hảo như trong mọi bộ phim của anh mà tôi đã từng thấy, một Leslie trong một tác phẩm của Vương Gia Vệ...Và tôi biết rõ là trước khi xem phim này tôi nên chuẩn bị cho cái cơ thể làm bằng nước của mình một ít khăn giấy...

Âu Dương Phong được miêu tả là một người thô kệch, đầu đội khăn xanh như người Hồi, râu quai nón, da đen bóng, mắt to tròn...Trong tiểu thuyết của Kim Dung, tướng mạo của Âu Dương Phong là vậy nhưng trong "The Ashes of Time" tất cả đều ngược lại...Tôi từng nghĩ rằng Leslie quá đẹp để đóng vai Âu Dương Phong nhưng sau đó tôi hiểu ra rằng Âu Dương Phong của "The Ashes of Time" không phải là Âu Dương Phong của Kim Dung. Vương Gia Vệ chỉ mượn một cái tên mà thôi...còn lại, những bí mật, những nỗi đau, những dằn xé, sự quyến rũ, sự hờ hững...của nhận vật Âu Dương Phong đều do Vương Gia Vệ xây dựng nên.

Âu Dương Phong chính là một hình tượng tiêu biểu cho những bậc kiếm khách, những trang nam nhi  lấy sự phiêu lãng giang hồ làm niềm vui...anh có yêu, yêu một người con gái nơi quên nhà vô cùng sâu sắc và người con gái đó cũng yêu anh sâu đậm...Vậy vấn đề ở đây là gì? Họ đã chọn sai cách để yêu nhau...một người không bao giờ nói rằng mình cần người kia cho đến khi nhận ra mình sắp mất đi người đó, một người tưởng rằng thứ không có được sẽ là thứ khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên...và họ đã rời xa nhau trong những bước chân lạc lối giữa một tình yêu sâu sắc nhưng lại không thể diễn tả thành lời...Tôi cảm thấy chua xót khi nghe Âu Dương Phong nói rằng: "có lẽ tôi sợ bị người ta từ chối nên tôi từ chối người ta trước" tại sao tôi lại chua xót...? Vì tôi nhận ra rằng đó là lời nói của một người tưởng như lạnh lùng, cứng rắn nhưng thực chất lại rất yếu đuối, rất sợ bị bỏ rơi và rất sợ phải chia lìa...Anh ta tự tạo cho mình một cái vỏ chắc chắn để đảm bảo rằng mình sẽ không phải chịu tổn thương nhưng sự thật là anh ta đã bị tổn thương từ rất lâu, rất lâu trước đó rồi...Đó là khi anh ta đánh mất người con gái mà mình yêu nhất trong cuộc đời này, đó là khi anh nhận ra rằng cả nàng và anh, cả hai người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc..."những năm tháng đẹp nhất cuộc đời ta, người mà ta yêu thương nhất đã không có ở bên cạnh..." Bây giờ thì vốn chẳng còn gì có thể làm anh ta đau khổ hơn được nữa...

"Nặng tình khổ, cả đời khổ..." (Tru Tiên)

Có người bảo Âu Dương Phong là kẻ vô tình...tôi thì lại cho rằng anh ta là người quá nặng tình, vì nặng tình mà mới phải làm cho chính mình đau khổ...nếu Âu Dương Phong vô tình thì sao trong lòng lại nhớ đến hoa đào, nhớ về tẩu tẩu? Nếu y là kẻ vô tình thì sao lại không thể quên đi bóng hình của một người nhi nữ...? Tôi luôn tự hỏi tại sao loại rượu giúp xoá bỏ ký ức có thể giúp Hoàng Dược Sư quên lãng nhưng nó lại không có tác dụng đối với Âu Dương Phong? Lý do chỉ có một...vì bản thân người uống không hề muốn hay chính xác hơn là không thể quên lãng ký ức về người mà mình yêu thương cho dù đó là những ký ức đau buồn đến nhường nào đi nữa... Điều đó chẳng phải đã nói lên rằng Âu Dương Phong là một người rất nặng tình hay sao?

Tôi không thể nào quên bóng dáng u buồn, cô đơn của anh khi anh đứng giữa sa mạc trong một buổi chiều lộng gió...Tất cả những hình ảnh ấy nó như một bức tranh...một bức tranh mà khiến người ngắm phải tự hỏi rằng: "Tại sao con người ấy phải chịu đựng tất cả những sự cô đơn và dằn vặt đó? Chẳng phải anh ta nên có được hạnh phúc hay sao...?" Âu Dương Phong đã nói rằng: "Ta sinh ra trong thời loạn lạc, số phận không cho phép ta nắm giữ tình yêu" Tôi tự hỏi: số phận không cho anh được hạnh phúc hay là chính anh đã tự chọn cho mình con đường đó khi anh từ chối người con gái mà mình thật lòng yêu thương để rồi sau này anh bị chính nàng từ chối...để lại cho cả hai và cho cả người xem như tôi một nỗi tiếc nuối khôn nguôi...

Ngỡ rằng mình có tất cả nhưng thực chất đã đánh mất tất cả: tuổi xuân, tình yêu và những giấc mơ...Cái còn lại là gì...?

Là ký ức...

Cội nguồn của rắc rối...

Nhưng chúng ta không thể xoá bỏ mọi ký ức...chúng ta chỉ có thể chờ tro bụi của thời gian phủ lên ký ức và hy vọng chúng sẽ phai màu trong tiềm thức...

Nhưng có thực sự được như vậy hay không...?

"Càng cố quên, càng cố nhớ. Mỗi lần nhớ là một lần đau..."

"Thiên hạ thường nói khi ngươi không thể có thứ mà ngươi muốn, điều tốt nhất mà ngươi có thể làm là không quên..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét