Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Happy Together | Love - Lost - Lonely



Bóng tối cô đơn nuốt trọn mọi nẻo đường, dẫn lối tới nỗi tuyệt vọng vô tận...
Không gì cứu rỗi được sự vĩnh hằng sao
?




"Hà cớ gì cứ nhất định theo đuổi tình yêu đến cùng trời cuối đất? Ai rồi cũng sẽ thay đổi, món ăn ưa thích, cuốn sách ưa thích, điều ưa thích... Nếu con người ta đã hay thay đổi như thế, thì vì cái gì? Chỉ vì chút tình cảm trước mắt mà nhất định phải khẩn cầu nài xin chút vĩnh hằng bền lâu? Thật khó mà thuyết phục người!"


Nhưng họ không “cầu xin chút vĩnh hằng bền lâu”, cái mà họ cần là đối phương, muốn nắm giữ triệt để, muốn sở hữu toàn vẹn, muốn khỏa lấp đi tất cả sự trống trải bản chất trong mỗi con người…

Rốt cuộc cũng không thể làm được điều đó…

Đời người có thể chịu được bao nhiêu lần tan vỡ?

Trái tim con người có thể hàn gắn lại bao nhiêu lần?

Có thể nào yêu một ai đó đến tận cùng mà không thốt lên tiếng yêu hay không?

Có thể nào lại hối hận vì đã gặp một người để rồi nỗi hối hận đó giết chết bạn từng ngày hay không?


Số lần xem "Happy Together" của tôi đã vượt quá con số hàng chục, nhưng tôi vẫn không thể nào trả lời cho những câu hỏi ấy. "Happy Together" là một bộ phim về đề tài đồng tính, phải, rất nhiều người đã nói như vậy và chính tôi trước khi xem phim cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình cái tâm lý: "Mình sắp xem một phim đồng tính!" Nhưng cuối cùng điều mà tôi khám phá ra được khi bộ phim kết thúc lại không phải là những day dứt, trăn trở về số phận của những con người đồng tính… Trong thâm tâm tôi, "Happy Together" chỉ gói gọn trong ba chữ: Love – Lost – Lonely. Hà Bảo Vinh (Leslie Cheung Trương Quốc Vinh) và Lê Diệu Huy (Tony Leung Lương Triều Vỹ), đôi tình nhân đồng tính của chúng ta đã bị cuốn vào vòng luẩn quẩn ấy. Họ cô đơn, họ yêu nhau, họ lạc lối trong tình yêu, họ đánh mất nhau, họ tìm lại nhau, họ yêu nhau... rồi họ lại cô đơn… Tôi đứng ngoài nhìn vào cái vòng luẩn quẩn ấy, trái tim đau nhói! Ngỡ như mình đang chìm trong giấc mộng mơ hồ nhưng cũng đầy đau đớn nào đó… để rồi khi bừng tỉnh, tôi đã quên mất giới tính của họ, những gì còn đọng lại chỉ là Love – Lost – Lonely




Love…

Họ có yêu nhau không? Tôi thật muốn tự tát vào mặt mình khi đặt ra câu hỏi này…


Yêu chứ, thoạt nhìn bạn sẽ thấy họ yêu nhau theo cái cách mà bất kỳ một đôi tình nhân nào trên thế giới này có thể yêu nhau. Nhưng rồi cái cách Lê Diệu Huy chiều chuộng Hà Bảo Vinh thật sự khiến cho tôi phải cười khúc khích, có thể yêu một người đến mức như vậy sao? Hãy tưởng tượng ra cảnh bạn đang phát sốt lên vì ngày hôm trước người yêu của bạn ép bạn phải dậy sớm để đi tập thể dục trong thời tiết lạnh cắt da, cắt thịt. Bạn quấn chăn rên hừ hừ, người yêu của bạn đến bên giường, nhìn bạn đầy âu yếm và hỏi:"Cậu sao rồi…?" Bạn à? Bạn có khỏe khoắn gì đâu, mà ai là người gây ra chuyện này chứ? Nhưng người ta đang quan tâm đến bạn mà, cũng cảm động nhỉ? Chưa đầy một giây sau, người yêu bạn lại nói tiếp: "Nấu gì cho tôi ăn đi, tôi đói!" Lặng người, bạn hét vào mặt người yêu đang đói meo của bạn rằng: "Cậu có còn là người không!" Cuối cùng thì sao? Chia tay chứ, phải chia tay cái con người vô lương tâm đó thôi! Ồ, nhưng không được, không được, bạn yêu cậu ấy mà, cậu ấy đang đói đấy… Cuối cùng, bạn quấn chăn, đứng bên bếp ga và chiên cơm cho người yêu xấu xa của bạn, trong lòng thỏa mãn vì được chăm sóc cho cậu ấy dù người bị ốm là bạn.


Chi tiết nhỏ bé, chẳng có gì kịch tính nhưng tình yêu của Lê Diệu Huy dành cho Hà Bảo Vinh lại ngập đầy và đọng lại ở đó, mãi mãi… Lê Diệu Huy yêu con người ích kỷ, cao ngạo, bất cần và sa đọa kia một cách điên cuồng. Bất kể bị Hà Bảo Vinh đối xử tệ bạc ra sao, bất chấp bao lần Hà Bảo Vinh nói lời chia tay… Lê Diệu Huy vẫn yêu. Yêu đến nỗi muốn Hà Bảo Vinh cứ bị thương ở tay mãi để anh có thể chăm sóc, yêu đến nỗi giấu đi passport của Hà Bảo Vinh để giữ anh ta ở bên mình mãi mãi… Yêu đến nỗi tình yêu hóa thành nỗi đau và gặm nhấm trái tim anh mỗi ngày…


Vậy con người ích kỷ, cao ngạo, bất cần và sa đọa kia thì sao? Cũng chỉ một chữ thôi, Yêu đấy! Yêu theo cách ích kỷ của riêng mình. Ai là người nói lời chia tay? Là Hà Bảo Vinh. Ai là người nói bắt đầu lại từ đầu? Cũng là Hà Bảo Vinh. Lần đầu tiên trên màn ảnh tôi được nhìn thấy một thiên thần sa ngã kỳ lạ đến như vậy. Không để ai có được mình và rốt cuộc cũng chẳng để mình thuộc về ai… Nhưng anh ta vẫn không thể thoát được, không thể thoát được thứ tình cảm có tên gọi là tình yêu đó. Anh quay đầu nhìn người anh yêu với ánh mắt đầy nỗi buồn trong làn khói thuốc mơ hồ… Trong khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ gì? Anh ta yêu Lê Diệu Huy! Anh ăn cắp chiếc đồng hồ của "bạn trai mới" đem tặng cho Lê Diệu Huy với cái nhìn cao ngạo… Bạn gọi đó là gì? Tôi nói tình yêu! Anh muốn ngủ chung trên một chiếc giường với Lê Diệu Huy, anh muốn ôm Lê Diệu Duy trên chiếc giường chật chội đó…Chẳng phải tất cả quá hiển nhiên sao? Anh chắc chắn có yêu Lê Diệu Huy.


Nhưng rốt cuộc thì sao?

"…Bản chất con người vốn là sự cô độc, muốn một ai đó thuộc về mình là điều không thể…"
(Trích Na Na)


Lost...


Tất cả chúng ta rồi sẽ đi lạc đường ít nhất là một lần trong đời nhưng bao nhiêu người có thể tìm được lối quay về…?


Bạn hỏi tôi: Yêu nhau như vậy sao lại không ở bên nhau? 


Lý do họ không ở bên nhau chẳng phải vì họ bị kỳ thị hay phải chịu đựng sự xa lánh, khinh bỉ của xã hội. Không như một số phim về đề tài đồng tính khác mà tôi đã từng xem, thế giới trong "Happy Together" không chứa đựng những thứ tàn nhẫn như dư luận xã hội hay kỳ thị đồng tính. Tôi thích điều này vì nó chứng tỏ được điều mà Leslie đã từng nói: "Tôi cho là thời của các câu chuyện kể về tình yêu giữa một người đàn ông và một người đàn bà đang sắp sửa đến hồi kết thúc. Ngày nay có rất nhiều dạng tình yêu. Thậm chí là giữa hai người đàn ông hoặc hai người phụ nữ, bạn còn có thể nuôi dưỡng tình yêu dành cho cả hai giới. Có là vấn đề gì đâu nếu người bạn yêu là nam hay nữ. Vương Gia Vệ cũng đồng ý kiến này với tôi và mong muốn được miêu tả chuyện tình yêu giữa những người đàn ông một cách công bằng chính đáng, vậy nên tôi đã nhận lời cho vai diễn." Thật vậy, "Happy Together" đã miêu tả tình yêu giữa hai người đàn ông một cách công bằng chính đáng. Họ yêu nhau, đến với nhau và rời xa nhau vì chính bản thân họ chứ không phải vì những định kiến xã hội. Họ đánh mất nhau vì họ lạc lối trong tình yêu, trong sự ích kỷ và trong nỗi cô đơn của chính mình. Lạc lối vì không ai có thể hướng dẫn cho họ con đường chính xác để cùng nhau đi đến tận cùng của tình yêu. Họ yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì tính chiếm hữu dành cho đối phương cũng sâu đậm đến vậy. Họ yêu nhau nhưng từ đầu cho đến khi kết thúc không bao giờ thốt lên tiếng yêu. Họ yêu nhau nhưng lại không thể tìm ra cách để ở bên cạnh nhau. Một người quá cao ngạo với lớp vỏ bọc bất cần, một người quá lặng lẽ luôn phủ nhận tất cả… Cứ như vậy, họ từng bước lạc lối trong tình yêu của chính mình, họ chia tay không biết bao nhiêu lần nhưng rồi lại tìm đến nhau… nhưng mãi mãi cả hai cũng không thể có được cảm giác "Happy Together" trọn vẹn. 


Sau tình yêu điều còn lại là gì?


Lonely...

Tôi đã tưởng rằng giây phút Hà Bảo Vinh ôm lấy chiếc chăn khóc nức nở vì nhận ra bản thân mình cô đơn đến nhường nào khi người anh yêu đã không còn ở bên cạnh anh là giây phút thể hiện nỗi cô đơn sâu sắc nhất trong phim… Nhưng không phải vậy, mãi về sau này tôi mới nhận ra được rằng khoảnh khắc anh hôn Lê Diệu Huy và nói "Chỉ vậy thôi, câu đi đi!" mới là giây phút cô đơn nhất của con người tự cao, ích kỷ ấy. Bởi lẽ với tôi nỗi cô đơn khủng khiếp nhất là khi bạn có được người bạn yêu trong tay nhưng vẫn cảm thấy cô đơn. Nếu như ở đầu phim tôi cười khúc khích bao lần thì cuối phim nước mắt lại cứ rơi không thể kiểm soát được bấy nhiêu lần. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn và đồng cảm với nhân vật đến như vậy. Với tôi nỗi cô đơn là liều thuốc độc ghê gớm, nó sẽ từ từ đục khoét tâm hồn con người và khiến chúng ta trở thành những cái xác mục ruỗng. Tôi sợ, đau và kết quả là nước mắt cứ rơi. Tôi tự hỏi tại sao lại đi đến nước này? Thứ tình cảm vô hình ấy đã nắm trong tay rồi kia mà… Không thể có nhau mãi mãi đúng không? Bạn tôi đã an ủi tôi rằng: "Chia tay cũng là một phần của tình yêu." Tôi lau nước mắt, tôi rất muốn nói với anh ấy rằng tôi không đau lòng vì họ chia tay nhau, tôi đau vì bóng tối của nỗi cô đơn đã nuốt trọn mọi nẻo đường… Không gì có thể cứu rỗi được sự vĩnh hằng sao? 


Nhưng ngay từ đầu họ vốn đã không mong vĩnh hằng, cái mà họ cần là đối phương, muốn nắm giữ triệt để, muốn sở hữu toàn vẹn, muốn khỏa lấp đi tất cả sự trống trải bản chất trong mỗi con người…


Nhưng…


Rốt cuộc cũng không thể làm được điều đó…


2 nhận xét:

  1. mình có thắc mắc, Diệu Huy có trả hộ chiếu cho Bảo Vinh không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Với trí nhớ (kém cỏi) của mình về Happy Together (sau cả chục lần ngâm phim) thì trong phim không có đoạn nào đề cập đến chuyện đó, nhưng mình nghĩ Lê Diệu Huy đã trả passport cho Hà Bảo Vinh, vì khi anh quyết định ra đi, tìm một lối thoát cho cái vòng luẩn quẩn Love - Lost - Lonely đó thì bản thân anh phải để cho chính mình và Hà Bảo Vinh được tự do... Mình nghĩ là như thế...

      Xóa