Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Ngưỡng Vọng



"Thế gian này làm gì có chuyện ai không thể sống thiếu ai..."

Tôi vẫn còn nhớ câu nói đó... Đó là lời thoại trong một bộ phim truyền hình, nhân vật nữ đã nói như vậy với người yêu của mình khi cô ta muốn chia tay nhưng người kia lại cứ níu kéo "tôi không thể sống thiếu chị" (cả hai người này đều là nữ...)

Kết quả...người nữ bị bỏ rơi kia đã treo cổ tự tử. Tôi tự hỏi đó có phải là cách mà cô ta thể hiện cho người mình yêu biết rằng cô không thể thiếu sống người đó?

Tôi không dám chắc... chỉ có điều nó khiến tôi bắt đầu suy nghĩ... Liệu có những người thật sự không thể sống nổi khi người mà họ yêu rời bỏ họ ra đi hay không? Tôi lại bắt đầu nghĩ về anh... Leslie...

Tôi đã nghĩ rằng tôi yêu anh ấy, tôi cũng đã nói rằng tôi yêu anh ấy nhưng rốt cuộc thì tôi mãi mãi cũng đâu có được anh... Người ta gọi đó là tình yêu vô vọng phải không? Tôi không thích điều đó, tôi không muốn nghĩ đến chuyện người mà mình sẽ yêu sâu sắc trong suốt cuộc đời lại là người mà mình sẽ không bao giờ chạm đến được... rằng sẽ có một ngày tôi phát điên vì cứ nghĩ về một người đã khuất và rằng nước mắt tôi sẽ mãi không ngừng rơi mỗi lần tôi nghĩ về anh...

Tôi không thích điều đó...

Vì vậy tôi nghĩ có lẽ mình nên đặt tên lại cho cảm xúc của mình. Có lẽ nên chăng khi tôi không gọi nó là "tình yêu"? Tôi nghĩ có lẽ như vậy sẽ tốt hơn...Vậy thì gọi nó là gì đây? "Ngưỡng vọng" tôi thích từ này. Ừ, mà có lẽ đã từ lâu anh đối với tôi là một người để ngưỡng vọng. Tôi chẳng tôn anh làm thần thánh vì tôi biết anh là một con người với tất cả những điều tốt và xấu mà mỗi con người đều có ... Nếu anh khác với những con người bình thường khác thì bởi chăng là vì anh đã trót xinh đẹp hơn họ, quyến rũ hơn họ, tài năng hơn họ và cũng phải chịu nhiều đau khổ hơn họ mà thôi... Phải rồi, chính là như vậy... Tôi quá nhỏ bé khi nghĩ về anh và ngoài tôi ra thì cũng còn có biết bao người khác cũng yêu quý anh như tôi. Nếu như tất cả chúng tôi ai cũng muốn anh sẽ trở thành người yêu của riêng mình thì phải làm sao? Điều đó sao có thể xảy ra... Vì vậy tốt nhất là anh chẳng thuộc về bất kỳ ai. Tất cả chúng ta đều có quyền yêu mến một ai đó và yêu như thế nào là tuỳ thuộc vào mỗi người, tôi nghĩ sự ngưỡng vọng của tôi đối với anh là quá đủ để tôi hạnh phúc... Dù rằng tôi vẫn thường khóc mỗi khi nghĩ về anh nhưng ít ra thì tôi sẽ không phát điên vì anh không thể ở bên cạnh tôi bởi lẽ tôi hiểu rằng anh là để ngưỡng vọng và tôi sẽ mãi mãi ôm trọn những cảm xúc lẫn lộn của mình vào lòng, cất nó vào một ngăn nào đó trong trái tim để có thể giữ trọn những cảm xúc về một người đàn ông không thuộc về bất kỳ ai...

Tôi nghĩ chỉ có như vậy thì tôi mới có thể yêu một chàng trai nào đó, nếu không thì cả đời này tôi cũng không thể yêu ai khi tôi cứ mãi ôm bóng hình anh trong cái ảo ảnh gọi là tình yêu...

Đột nhiên mưa lại rơi, tiết trời u ám như lòng người vậy... Tôi bất chợt cảm thấy có chút mơ hồ... là vì mưa nên mắt mới ướt phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét