Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Thượng Đế sẽ tha lỗi cho chúng ta


Có lẽ cho đến bây giờ rất nhiều người vẫn tự hỏi tại sao anh lại ra đi…?

Có lẽ tất cả chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy câu trả lời…

Vì chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy…

Vì anh đã viết trong bức thư tuyệt mệnh rằng: “Cả đời tôi chưa làm gì sai, tại sao mọi thứ lại trở nên thế này…?”

Vậy rốt cuộc là vì đâu…?

Là Thượng Đế…

Người đã trừng phạt chúng ta, những con người nhỏ bé đã cướp đi thiên thần xinh đẹp nhất trên thiên đường của ngài… Tôi trách Thượng Đế, nếu ngài đã để cho thiên thần của mình đặt chân xuống nhân gian này thì tại sao người còn đòi lại anh ấy? Hóa ra người cũng ích kỷ như con người chúng tôi thôi. Người sợ rằng chúng tôi sẽ vấy bẩn thiên thần của người sao? Người sợ rằng thế gian đầy cám dỗ và phức tạp này sẽ khiến người mất đi thiên thần xinh đẹp của mình chăng?

Người không nên trừng phạt chúng tôi bằng phương pháp tàn nhẫn như vậy… Người khiến chúng tôi yêu anh để rồi sau đó cướp anh khỏi trái tim chúng tôi… Người để anh ra đi vào cái ngày mà cả thế gian có quyền lừa dối nhau, phải chăng Người muốn chúng tôi cả đời cũng tin rằng anh không hề ra đi, đó chỉ là một trò đùa của anh mà thôi? Lời nói dối lớn nhất của cuộc đời con người chính là tự phủ nhận đi sự tồn tại của bản thân… Và Người đã để cho anh làm như vậy.

Người đã cười phải không? Cười vì chúng tôi đã thua trong trò chơi tranh giành thân xác thiên thần này… Cười vì vào ngày Người có được anh thì ở thế gian này chúng tôi chìm trong nước mắt… Cười vì thiên thần đã quay về bên Người… Nhưng điều tôi quan tâm không phải là Người cười hay khóc, tôi chỉ muốn biết rằng liệu thiên thần xinh đẹp ấy có đang mỉm cười trên thiên đường hay không mà thôi… Nếu nhân gian chúng tôi làm anh đau khổ đến như vậy, nếu thế giới này khiến anh ngạt thở đến như vậy thì anh cứ ra đi...

Tôi không cần gì cả…

Chỉ cần anh ấy không còn rơi lệ nữa…

Chỉ cần anh ấy mỉm cười trong những giấc mơ của tôi mà thôi…

Chỉ cần như vậy thì tôi có mất bao nhiêu nước mắt cũng không sao, đau lòng như thế nào cũng được, tôi cũng không cần Thượng Đế tha thứ cho những suy nghĩ tội lỗi của tôi… Vì tôi biết Người sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đem lòng yêu thiên thần của Người và Người cũng chẳng bao giờ để tôi có cơ hội chạm vào anh ấy… Nhưng tôi không cần biết những điều đó, tôi chỉ cần biết rằng anh ấy đang hạnh phúc nơi thiên đường

Chỉ như vậy thôi… thì dù anh ấy có biến thành hồi ức cũng không sao…


Nếu như anh biến thành hồi ức


Sợ nhất rằng anh sẽ quá lưu luyến


Ngoan cố lưu lại bầu không khí này

Chiếm hữu trái tim em, dù chỉ từng chút một

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét