I Must Die While In Love
Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Chaptered
Chương
1
“Anh muốn yêu!”
Park Yoochun phồng má hét lớn giữa những đám mây,
đôi cánh trắng phía sau lưng anh khẽ vỗ nhẹ.
“Thiên thần mà cũng muốn yêu sao?”
Shim Changmin đứng bên cạnh đảo mắt nhìn anh, giọng
nói tràn ngập sự uể oải. Cậu vươn ngón tay thon dài, khẽ vén những lọn tóc nâu mềm
mại đang che đi đôi mắt Yoochun.
“Tại sao thiên thần thì không thể yêu?” Yoochun bắt
lấy bàn tay Changmin đang sờ loạn trên mái tóc mình.
Changmin cười khẽ, cậu cầm tay Yoochun, xòe lòng bàn
tay anh ra, dùng ngón trỏ của mình vẽ nguệch ngoạc lên đó.
“Vì trái tim chúng ta luôn luôn bình yên, nó sẽ
không bao giờ đập quá nhanh vì kẻ khác, sẽ không bao giờ hạnh phúc hay đau đớn
vì kẻ khác, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể trải nghiệm cái thứ cảm giác gọi
là tình yêu đó.”
Changmin dứt lời, không thấy con người kia có tí phản
hồi, chỉ cảm thấy bờ vai mình đột nhiên nặng trĩu. Cậu xoay mặt nhìn sang thì
thấy đầu Yoochun đã an vị trên vai mình, ngủ gục từ lúc nào không biết.
Changmin thở dài, ánh mắt nhìn con người đang gục
trên vai mình, có chút cưng chiều mà cũng pha chút bất đắc dĩ.
“Anh sẽ yêu theo cách của mình…”
Changmin nghe thấy Yoochun mơ màng lẩm bẩm trong giấc
ngủ. Cậu hít một hơi dài, cảm nhận gió chiều lướt qua mặt mình, ý nghĩ bắt đầu
trôi theo những đám mây ửng hồng…
Changmin không nhớ rõ mình quen Yoochun từ lúc nào,
chỉ biết rằng kể từ khi đôi cánh trên lưng cậu bắt đầu đổi màu thì Yoochun đã
luôn ở bên cậu.
Changmin không giống những thiên thần khác, đôi cánh
trên lưng cậu không có màu trắng. Nói chính xác thì nó đã từng mang màu trắng,
nhưng những chiếc lông vũ ấy đã sớm đổi màu khi cậu tròn 7 tuổi. Chúng biến đổi
sang một màu sắc mà không ai nghĩ rằng đó là màu dành cho thiên thần, màu ĐEN.
Tất cả các thiên thần lớn tuổi đều ngạc nhiên trước sự biến đổi này nhưng họ lại
không thể tìm ra nguyên nhân, vì cơ thể Changmin khi ấy hoàn toàn bình thường
như bao tiểu thiên thần khác có chăng là cậu uống nhiều sữa hơn các thiên thần
cùng trang lứa chút thôi...
Và trong khi những thiên thần cao tuổi cố gắng tìm
ra lý do của sự biến đổi kỳ lạ này thì đám tiểu thiên thần đã bắt đầu tiến hành
chiến dịch tẩy chay kẻ “không giống đồng loại” kia.
Ba tiểu thiên thần dẫn đường và bốn tiểu thiên thần
đưa tin khoảng 10 đến 13 tuổi vây quanh Changmin, tạo thành một vòng tròn.
Gương mặt của chúng vẫn mang nét trẻ con nhưng ánh mắt lại mang đầy ý chế nhạo
và chán ghét. Ai bảo rằng tất cả các thiên thần đều thánh thiện và trong sáng? Bọn
nhóc này vốn dĩ vẫn chỉ là những tiểu thiên thần còn đang trong quá trình giáo
dục để định hình tính cách sao cho phù hợp với các nhiệm vụ trong tương lai. Rõ
ràng là đôi cánh màu đen trên lưng Changmin khiến chúng rất không thích, dù rằng
lúc bình thường khi Changmin thu cánh vào trong, nhìn cậu cũng giống như bao đứa
trẻ khác trong trường học thiên thần này.
Một đứa nhóc mặc đồng phục của lớp thiên thần dẫn đường,
trông bộ dáng có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm, tiến về phía Changmin, hất mặt
lên hỏi cậu:
“Nhóc con, mày rõ ràng là ác quỷ, tại sao có thể vào
học ở trường này được chứ?”
Shim Changmin 7 tuổi nhưng gương mặt đã sớm phảng phất
vẻ trưởng thành, đôi mắt ánh lên tia lạnh lùng, cậu ngước mặt nhìn đám trẻ vây
quanh mình không quá ba giây, rồi lại tiếp tục công việc của mình, đọc sách.
Tiểu thiên thần dẫn đường kia có vẻ không thể kiên
nhẫn trước hành động phớt lờ của Changmin, nó xông đến túm lấy cổ áo cậu, nhấc
bổng cậu lên khỏi mặt đất. Ngay lúc Changmin đang cố giãy dụa để thoát ra thì bỗng
có một bàn tay vươn ra kéo lấy cánh tay đang nhấc bổng Changmin.
“Jung Hwa hyung, anh làm gì vậy?”
Một tiểu thiên thần mặc quần áo trắng toát từ đầu đến
chân, không giống bất kỳ đồng phục của một lớp học nào trong trường, bàn tay cậu
vẫn ra sức kéo cánh tay của tiểu thiên thần dẫn đường hung hăng mà cậu gọi là
Jung Hwa kia, mái tóc nâu phủ dài trước trán không che đi được cái cau mày của
cậu. Jung Hwa buông tay, để mặc cho Changmin rơi xuống nền đất, nó quay sang
nhìn tiểu thiên thần vừa đến, mở to mắt nhìn cậu:
“Yoochun, sao em lại đến đây? Chẳng phải em đang ở lớp
học riêng dành cho thiên thần cứu chữa sao?”
“Chuyện đó nói sau đi hyung, sao anh lại cùng với mọi
người hùa vào bắt nạt người khác vậy?”
Yoochun phồng má hỏi, giọng nói và gương mặt đều
mang vẻ không vui, nhưng mọi người xung quanh lại không hề cảm thấy khó chịu mà
trái lại càng cảm thấy Yoochun như vậy quả thực rất đáng yêu.
Jung Hwa vò rối mái tóc nâu của Yoochun, rồi liếc mắt
sang Changmin đang ngã dưới đất, lạnh lùng nói:
“Thằng nhóc này rõ ràng là ác quỷ, cánh của nó có
màu đen, anh chỉ đang cảnh cáo nó thì sao có thể gọi là bắt nạt được chứ?”
Yoochun xoay người sang nhìn Changmin, tiểu thiên thần
cứu chữa vươn tay ra đỡ cậu đứng lên, trong khoảnh khắc khi bàn tay Yoochun cầm
lấy tay mình, Changmin đã tưởng như mình có thể sẽ tan biến vào khoảng không
trước mặt vì sự ấm áp của đôi bàn tay đó.
Yoochun cười rộ lên, vẻ mặt hào hứng hỏi:
“Em chính là Shim Changmin vô cùng đặc biệt của trường
chúng ta đó hả? Anh là Park Yoochun, chúng ta làm bạn nhé!”
Mùa hè năm ấy, tiểu thiên thần “đặc biệt” - Shim
Changmin 7 tuổi lần đầu gặp gỡ tiểu thiên thần cứu chữa - Park Yoochun 9 tuổi.
Hết chương 1
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét