Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

[Fic] I Must Die While In Love | Chương 2


I Must Die While In Love



Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Chaptered


Chương 2



“Changmin! Hôm nay em sẽ xuống hạ giới làm nhiệm vụ phải không? Cho anh theo với…”

Yoochun chớp mắt cố tỏ vẻ đáng thương, đôi tay ngoan cố ôm chặt lấy cánh tay Changmin. Gỡ đôi tay đang bám dính lấy mình ra, Changmin nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh kia, cậu tự hỏi liệu có phải tất cả các thiên thần cứu chữa đều có đôi mắt khiến người khác mềm lòng như Yoochun hay không…? Nhưng mềm lòng không có nghĩa là đầu hàng, ít nhất là trong trường hợp của Changmin.

“Không!”

“Tại sao? Đây là lần thứ ba trong tháng này em không cho anh đi cùng rồi…” 

Yoochun cau mày, anh thật sự không hiểu được chuyện gì đang xảy ra… rõ ràng trước đây vẫn dẫn theo anh cùng đi mà, tại sao gần đây Changmin lại luôn nói “không”…?

“Tự anh gây ra chuyện gì còn không biết hay sao?” 

Changmin khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào Yoochun trong khi anh bắt đầu cúi mặt, tập trung sự chú ý vào việc đếm xem mình có bao nhiêu ngón chân.

“Em hỏi anh, kể từ lúc tốt nghiệp trường học thiên sứ cho đến giờ, anh đã được giao bao nhiêu nhiệm vụ?” 

Changmin nhướng mày, gương mặt hiện rõ sự giễu cợt.

Yoochun giơ ba ngón tay lên, gương mặt đầy vẻ bất mãn, “Ba! Ý em là sao chứ?”

Changmin nhếch mép, Yoochun thật sự rất rất rất không thích kiểu cười này của Changmin, mỗi lần thấy nụ cười này của cậu, Yoochun đều tự hỏi ‘lẽ nào em ấy thật sự là ác quỷ đội lốt thiên thần?’

“Cả ba lần đó anh đều không hoàn thành nhiệm vụ, Yoochun, anh là thiên thần cứu chữa chứ không phải thượng đế, anh chỉ có trách nhiệm xoa dịu nỗi đau cho con người trong lúc họ tuyệt vọng mà thôi, nhưng lần nào anh cũng cố gắng biến điều ước của họ thành hiện thực… nếu anh quên thì để em nhắc cho anh nhớ, anh đã phải làm kiểm điểm ba lần và đang bị cấm túc thi hành nhiệm vụ trong nửa năm…”

“Anh biết, nhưng anh chỉ muốn em dẫn anh theo như mọi khi, lúc em đi làm nhiệm vụ thôi mà, anh đâu có thi hành nhiệm vụ đâu…” 

Yoochun phồng má, đầu vẫn tiếp tục cúi xuống, mắt vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ cao cả… đếm ngón chân.

Changmin nâng mặt Yoochun lên, cậu cúi xuống, thu ngắn khoảng cách với vị thiên thần cứu chữa có thân hình thấp bé hơn mình. Yoochun cố trừng mắt thật to với hy vọng Changmin sẽ thấy được lòng quyết tâm của anh, trong bụng thầm nghĩ ‘gì chứ đấu mắt thì thằng nhóc này thua mình là cái chắc!’

“Anh đừng tưởng em không biết gì… những lần đi theo em, anh toàn tranh thủ lúc em bận việc để chạy đi hoàn thành tâm nguyện cho người khác, chỉ là em chưa báo cáo việc này lên trên thôi! Em đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này không thể tái diễn nữa…”

Park Yoochun cắn môi dưới, gương mặt đầy vẻ uất ức, đôi mắt không ngừng đảo tới đảo lui, hiển nhiên là anh đang cố gắng lật ngược tình thế.

“Woa, Changmin của chúng ta thật là thông minh, không có việc gì qua khỏi mắt em…” Yoochun cười cười, tay ôm chặt cánh tay Changmin, đầu khẽ dụi vào ngực cậu.

“Anh hứa với em là lần này anh sẽ không đi giúp người lung tung nữa, chỉ đi theo em thôi, dẫn anh theo với ~”

Changmin nhìn đầu tóc nâu đang ngọ nguậy trước ngực mình mà tự cảm thấy bản thân thật bất lực.


Mười năm bên nhau thật sự có thể in dấu rất nhiều thói quen của đối phương vào tâm trí. Thói quen làm nũng này của Yoochun bắt đầu xuất hiện khi Changmin được 13 tuổi, lý do rất đơn giản, Yoochun cần một nơi ấm áp để ngủ.

Park Yoochun khi ấy 15 tuổi nhưng chỉ cao đến cằm của Shim Changmin, sở thích lúc nhàn rỗi của anh đó là nhờ Changmin lấy áo khoác của cậu bọc anh lại trước ngực, còn anh thì vui sướng ngủ.


Changmin xoa đầu Yoochun, “Được rồi, nhưng anh nhất định phải theo sát em, không được rời nửa bước!”

Yoochun ngước mặt lên, nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt vẽ thành hai đường cong hoàn hảo. Changmin đem áo khoác của mình bao trọn lấy Yoochun, trong chớp mắt cả hai đã biến mất vào bầu khí quyển.



“Lại đến bệnh viện sao?” 

Yoochun nhăn mặt khi cùng Changmin bước vào phòng cấp cứu. Anh không thích mùi máu, anh lại càng không thích đến bệnh viện, nhưng vì lần này đã hứa sẽ theo sát Changmin nên Yoochun không thể nào trốn đi chỗ khác.

“Anh biết rõ nhiệm vụ của em thường phải thực hiện ở bệnh viện mà” 

Changmin gõ nhẹ vào đầu Yoochun, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát các bác sĩ và y tá đang cố sức níu kéo lấy sinh mạng của con người đang nằm trên giường bệnh.

Changmin và Yoochun đứng đó, nhưng không ai nhận thức được sự tồn tại của họ, Yoochun nhắm mắt lại, cố kìm nén bản thân để không lao đến giường bệnh mà cứu lấy mạng sống của con người kia.

“Anh thật không hiểu tại sao trong vô số công việc dành cho thiên thần, em lại chọn việc gọi các linh hồn về thiên đường.”

Changmin đã quá quen với những lời cằn nhằn kiểu này của Yoochun, cậu không nói gì mà chỉ tiến về phía giường bệnh, nhìn vào linh hồn của người bệnh đang từ từ xuất ra khỏi thân xác. 

Changmin vươn tay về phía linh hồn, gương mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng.

“Ông đã chính thức kết thúc cuộc sống của mình ở trần thế, tôi là thiên thần dẫn đường Shim Changmin, tôi sẽ đưa ông đến thiên đường để chuẩn bị cho một kiếp sống mới.”

Linh hồn của người đàn ông ngơ ngác nhìn Changmin và Yoochun trong vài giây, ông quay đầu nhìn lại thì thấy hình ảnh của chính mình đang nằm trên giường bệnh, dòng điện tâm đồ chạy trên màn hình chỉ còn là một đường thẳng. Người đàn ông cúi đầu, ông biết rằng mình giờ đây chỉ còn là một linh hồn và đi theo hai con người trước mặt chính là việc mà ông phải làm. 

Người đàn ông nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Changmin.

“Đi thôi…”

Ngay khi ba người xuyên qua cánh cửa phòng cấp cứu, người đàn ông chợt khựng lại bởi tiếng khóc của một người phụ nữ.

“Ji Soo…” Người đàn ông cất tiếng gọi nhưng người phụ nữ không nghe thấy, cô chỉ tiếp tục khóc…

Yoochun có thể nhìn thấy nỗi đau đớn hiện lên trong đôi mắt của hai con người đang đứng trước mặt mình, anh bước đến bên cạnh người phụ nữ, đặt tay lên vai cô… 

Ngay trong lúc Yoochun định dùng sức mạnh của mình để xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn người phụ nữ đáng thương vừa mất đi người thân kia thì Changmin đã kéo Yoochun về phía mình.

“Hyung, anh không thể thực hiện nhiệm vụ trong thời gian bị cấm túc, cô ta sẽ vượt qua chuyện này thôi, thiên thần cứu chữa của cô ta sẽ sớm xuất hiện…”

Changmin một tay ôm lấy Yoochun từ phía sau, một tay che mắt anh lại, đôi môi cậu khẽ thì thầm bên tai anh: “Đừng nhìn, đừng nghe, anh không thể chạm vào cô ta…”

“Ji Soo, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận… nhưng giờ đây khi nhìn thấy em vì anh mà rơi lệ, anh thật sự, thật sự rất hối hận vì đã khiến em yêu anh…”

Người đàn ông cố gắng nắm lấy tay người phụ nữ, nhưng tất cả chỉ là vô ích, linh hồn vốn không phải là một dạng vật chất mà con người có thể chạm đến được.

“Con người thật phiền phức, tại sao nhất định phải yêu nhau rồi lại khiến nhau đau khổ như vậy?” 

Changmin lắc đầu nhìn một hồn, một người trước mặt mình.

Bất chợt Yoochun gạt tay Changmin ra khỏi tầm mắt, anh xoay người lại đối diện với Changmin, môi bắt đầu chu ra…

“Shim Changmin, thượng đế ban cho con người tình yêu để cuộc sống của họ thú vị hơn, đồ ngốc!”

“Vâng, vậy cho hỏi thiên thần ngốc này có thể thực hiện nhiệm vụ của mình được chưa?”

Changmin nhéo má Yoochun, trong lúc anh còn đang bận xoa xoa cái má đáng thương của mình thì cậu đã một tay nắm lấy người đàn ông, một tay ôm eo anh… rất nhanh chóng sử dụng thần chú đưa cả ba biến mất khỏi bệnh viện.

Hết chương 2


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét