Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

[Fic] Anh là hyung của em ~


Anh là hyung của em ~



Author: 123 Tiểu Hoa Bính
Editor: tete
Rating: G
Pairing: MinChun 
Length: Oneshot

Without author's permission



“Min Min, cùng anh đi ngắm mặt trời mọc nha!”

“Ngày mai trời đầy mây, lấy đâu ra mặt trời mà ngắm.”

Changmin nâng gọng kính, không để ý đến người phía sau đang nhíu mày.

“Vậy ngày mai chúng ta đến khu vui chơi được không? Đã lâu rồi không đi.”

“Hyung, anh nghĩ rằng chúng ta bây giờ có thể thoải mái đến khu vui chơi sao?”

Thật là, lớn hơn mình hai tuổi đầu mà đầu óc lại kém như vậy, bây giờ DBSK đang nổi tiếng như thế, đừng nói là đến khu vui chơi, ra khỏi cửa còn khó nữa là.

“Vậy, vậy…”

“Vậy” thật lâu cũng không nghĩ ra phải nói gì, người kia ủ rũ trầm mặc.

Người kia không nói nữa, rõ ràng là lỗ tai đã được yên tĩnh, bản thân có thể yên tâm mà làm bài, nhưng tâm trí Changmin dường như lại không thể yên tĩnh, trong lúc chính mình chưa kịp phản ứng thì ánh mắt đã nhìn về phía người đang vì mình mà hờn dỗi kia.

“Min Min lúc nào cũng qua loa với anh, rõ ràng anh mới là hyung, vậy mà một chút tôn trọng cũng không có!”

Thật không biết anh ấy vừa nói cái gì nữa, rõ ràng là một người hyung rất đặc biệt, luôn thích làm nũng với đứa em này, tư tưởng thì phóng túng, muốn khóc là khóc, muốn cười là cười, làm sao khiến mình tôn trọng được đây, haizz ~~~

Nhìn xem, bây giờ lại trưng ra bộ mặt làm như mình ức hiếp anh ấy vậy, rõ ràng là chính anh ấy quấy rầy, hại mình từ nãy đến giờ chỉ giải được vài đề bài, món nợ này là ai nên tính với ai chứ?

“Hyung, em sao lại đối xử qua loa với anh được, anh nghĩ xem, chúng ta thật sự không thể nào ra khỏi cửa, hay là chúng ta cùng đọc sách có được không? Chẳng phải tuần sau anh có kỳ thi sao?”

“Uhm…”

Yoochun bất đắc dĩ đi lấy sách vở mới tinh của mình ra. Sách tham khảo và các loại sách khác đều là Changmin giúp anh chọn, bìa bao còn đặc biệt dùng màu xanh da trời mà anh thích, nếu không phải màu xanh da trời thì cũng là xanh nước biển, bao bọc lại thật tỉ mỉ, phía trên còn dán hình một chú gấu đáng yêu, vừa nhìn đã thấy thật vui vẻ.

“Sao lại vui như vậy? Hyung, anh đang nghĩ đến chuyện vui gì?”

“Ai cần em lo.”

Yoochun chu môi, chuyên tâm cúi đầu đọc sách.

Năm phút sau.

Đây là cái gì vậy? Học thanh nhạc sao lại có toán học ở đây? Bỏ qua.

Mười phút sau.

Tiếng Anh đã giỏi rồi, bỏ qua.

Hai mươi phút sau.

Lịch sử lại càng không tài nào hiểu nổi, chỉ có Yunho hyung mới thích thôi, ném.


“Hyung, vậy anh muốn học cái gì đây?” Changmin nhìn sách vở vứt đầy bàn, thật đau đầu vô cùng, người hyung này lại đang giở tính trẻ con đây mà.

“Cái gì cũng không muốn học!” Yoochun không chút sợ hãi đáp, khi nói cũng không quên ngẩng đầu, ưỡn ngực, tỏ ý quyết không nhụt chí.

“Hay là chúng ta ăn chút gì nha, có đói bụng không? Đọc sách lâu vậy chắc bụng cũng trống rỗng.” Yoochun nói tiếp.

“Làm ơn đi, anh như vậy mà gọi là đọc sách sao? Hơn nữa còn chưa đến 30 phút, kỳ thi sắp tới anh không phải muốn lại cầm đèn đỏ mà về nhà đó chứ?”

“Không có đâu!” Dường như nghĩ đến điều gì đó, nét mặt Yoochun lộ ra vẻ sáng lạng vô cùng, “giáo viên tiếng Anh, giáo viên Toán học, giáo viên Lịch Sử đều đặc biệt yêu thích anh, chỉ cần đối với họ làm nũng vài cái là được, chỉ có giáo viên Ngữ Văn là hơi khó khăn một chút, không chỉ hoa mắt lại còn nghễnh ngãng, đến cả DBSK cũng không biết, thật là quá đáng. Một người đẹp trai như anh đi qua trước mặt thầy mà thầy ấy không thèm nhìn một chút nào, còn mắng anh đi học không nghe giảng, quần áo không đứng đắn, nút áo phải cài kín… Thầy không hiểu là khung xương của anh quyến rũ đến mức nào sao, cài nút áo lại thật sự rất đáng tiếc, haizz haizz haizz, thật là hồng nhan khiến người ghen ghét mà ~~~~”

Changmin im lặng trong lòng tự hỏi trời cao, người đang phát ngôn trước mặt mình thật sự là người nổi tiếng sao? Đi thi có thể dựa vào việc làm nũng sao? Chắc chỉ có mình anh ấy là nghĩ ra được trò này, không chịu chăm chú học tập, đặc biệt thích đi đường ngang ngõ tắt, làm thế nào mà anh ấy vào được đại học vậy? Ông trời thật không có mắt mà!

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta ăn gì đó nhé! Hôm nay Jaejoong hyung không có ở nhà, cũng không biết có gì ăn không nữa.”

“Jaejoong hyung không có ở nhà thì để anh nấu cho em ăn.” Nhiệt huyết khác người lại trỗi dậy rồi, Changmin trong lòng trở nên suy sụp.

“A, a, không nên làm chính mình mệt mỏi, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn sẵn nhé!” Thật ra người mệt mỏi tuyệt đối không phải anh, mà nhất định sẽ là cậu, Changmin tự nhủ phải nhanh chóng khiến anh từ bỏ ý định.

“Không cần, Yunho hyung luôn nói anh không được làm cái này, không được làm cái kia, anh thật không tin, anh thông minh, đáng yêu, đẹp trai như vậy, nấu cơm nhất định không làm khó được anh.”

Nhưng mà nấu cơm với thông minh, đáng yêu, đẹp trai có quan hệ gì sao ~~~? Changmin trong lòng khóc thét, hết sức ai oán nhưng lại không dám nói rõ, nếu cậu nói ra sẽ khiến anh bị đã kích, khi đó lại càng không thể cứu vãn, thôi được, trước mắt phải đi tìm thuốc đau dạ dày đã.

“A_______” 

Thuốc còn chưa tìm được thì Changmin đã nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ phòng bếp, tiếp theo đó là âm thanh tiếng chén dĩa rơi trên mặt đất. Cậu lo lắng, lập tức chạy đến.

Đập vào mắt chính là sàn nhà đầy rau quả, chén dĩa, quan trọng nhất là có một người đang đứng giữa đống hỗn độn, mặt ngây ra, trông thật khổ sở.

Dường như cảm giác được có người đi vào, Yoochun vội che mặt lại.

“Hyung, Yoochun hyung, sao vậy?” Changmin gấp gáp hỏi, chỉ sợ anh bị thương ở đâu.

“Không có gì cả.” Thanh âm rất thấp, lại còn kèm theo giọng mũi, chắc chắn là gương mặt đang đầy nước mắt rồi, người hyung này ~~

“Thật không có chuyện gì? Có bị đau ở đâu không? Hyung, đừng khóc mà.” Trong lòng Changmin có chút khẩn trương, không biết tại sao lại mất bình tĩnh, lòng nóng như lửa đốt, Changmin vừa cẩn thận giúp Yoochun lau nước mắt, vừa kéo tay anh xuống.

“Hyung, khóc nhiều mắt đỏ, sẽ không đẹp trai đâu, đừng khóc nữa được không?” Jaejoong hyung trước kia làm sao mà dỗ dành anh ấy vậy? Bây giờ bản thân cậu thật không nhớ ra được, chỉ đành phải luống cuống chân tay giúp anh lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại chảy ra càng nhiều, trên tay cậu đều là nước mắt. Cảm giác lành lạnh trên tay khiến trái tim Changmin như bị ai đánh. Cuối cùng cậu quyết định để cho anh dựa vào ngực mình, chất liệu quần áo của cậu rất tốt, nên sẽ không làm tổn thương gương mặt xinh đẹp của anh đâu nhỉ?

Chỉ trong chốc lát, nước mắt anh đã thấm vào áo cậu, đau, đau lòng.

“Hyung, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói đi.” 

Yoochun cứ như vậy không nói tiếng nào mà chỉ khóc, khiến cho Changmin không biết phải làm sao, đầu óc bình thường vốn thông minh giờ bỗng trở thành một đống hồ dán.

“Anh... tại sao chuyện gì anh cũng không làm được.” Yoochun khóc nức nở, ôm lấy Changmin thật chặt.

“Anh là hyung, tại sao lại vô dụng như vậy, Min Min, em nhất định đang cười anh phải không? Jaejoong hyung có thể cười anh thích khóc, Yunho hyung có thể cười anh thích làm nũng, nhưng Min Min em thì không được, em đừng cười anh, anh là hyung của em mà ~~~” Yoochun tiếp tục khóc nức nở.

Changmin nhất thời im lặng, mình có cười anh ấy sao? Không có mà, muốn cười cũng chỉ cười trong lòng thôi, cũng đâu biểu hiện ra ngoài. Hơn nữa, nếu muốn làm một người hyung vĩ đại thì cũng không nên ở trong lồng ngực của mình vừa khóc vừa nháo như vậy chứ?

Changmin đưa tay xoa lấy tấm lưng đang run rẩy của Yoochun, nhẹ nhàng an ủi, cậu phát hiện chiều cao của anh thật vừa tầm với mình, anh thấp hơn cậu một chút, đầu vừa vặn tựa vào vai cậu, cả người dựa vào lồng ngực cậu… Cảm giác này khiến lòng Changmin đột nhiên cảm thấy thật ngọt ngào.

“Anh vô dụng như vậy, không trách được em cũng không thích anh, có chuyện gì cũng đi kiếm Jaejoong hyung và mọi người, anh cũng là hyung mà, tại sao lại đối xử với anh không giống họ…?”

“Anh rõ ràng dính em như vậy, lúc nào cũng chăm sóc em, thích em như vậy, sao em mãi vẫn không phát hiện ra? Anh so với Jaejoong hyung, Yunho hyung còn tốt hơn cả ngàn lần, cả vạn lần, nên Min Min cũng yêu thích anh có được không? Sau này hyung sẽ trở nên rất lợi hại, rất lợi hại.”

Cái này, chẳng lẽ chính là tỏ tình sao? Changmin cảm thấy người trong lồng ngực mình trở nên cứng ngắc, dường như phát hiện ra mình đã lỡ miệng.

“Hyung~ huyng~~~” Changmin khẽ lay người trong ngực.

“Đừng nói gì cả, anh không nói gì hết, em cũng chưa nghe thấy gì.” Yoochun nói xong liền bắt đầu dùng sức giãy dụa.

“Nhưng em đã nghe thấy rồi, hơn nữa, cả đời này có lẽ cũng không quên được.” Changmin phát hiện người trước ngực mình thân nhiệt rõ ràng đang tăng lên, cậu càng cảm thấy vui vẻ.

“Yoochun hyung, em cũng thích anh, cho nên bất kể anh ở bên cạnh em làm gì đi nữa, em cũng sẽ không tức giận, chỉ cần anh ở bên cạnh em, em đã rất thỏa mãn. Hôm nay nghe được anh nói như vậy, em thật sự rất vui.”

“… Gạt người…” giọng nói Yoochun vang lên mang theo chút tủi thân.

“Em đã gạt anh bao giờ chưa? Hãy tin em!”

“Không cần!” Miệng nói không cần, nhưng lại càng rúc sâu vào lòng ngực Changmin, vừa nghĩ cũng đã biết, gương mặt người nọ hiện giờ khẳng định rất đặc sắc.

“Hai đứa đang làm gì đó???” 

Một tiếng thét giận dữ vang lên, phá vỡ khung cảnh ấm áp, Changmin và Yoochun lập tức tách ra, lúc này cả hai mới nhớ ra nơi mình đang đứng chính là phòng bếp trọng địa của người khác, mà hai mắt của người khác cũng đang bốc lửa nhìn hai người.

“Phòng bếp xảy ra chuyện gì?”

“… Dạ, em, em…” Yoochun nhất thời không biết phải nói gì, phòng bếp hình như có chút rối loạn, xong đời rồi.

“Là… Là Changmin làm đó, em ấy bảo đói bụng, sau đó liền biến thành như vậy, em không có liên quan gì hết.” Yoochun quyết định trước hết phải đem trách nhiệm đẩy đi, Jaejoong hyung bình thường dịu dàng như vậy, nhưng ai mà động đến phòng bếp yêu dấu của anh ấy thì nhất định sẽ chịu kết quả không tốt, cho nên, Min Min, anh là hyung của em, em hãy chịu hy sinh một chút đi, dù sao Jaejoong hyung cũng thương em như vậy, chắc là sẽ giảm bớt tội đó.

“Thật?” Jaejoong hỏi Changmin nhưng ánh mắt nóng như lửa vẫn dán chặt lên người Yoochun.

Changmin cũng chán nản, haizz, đây chính là bộ dáng của người làm hyung sao? Haizz ~~~~~

“Là thật, Jaejoong hyung, thật xin lỗi.” Changmin mỉm cười nhận lỗi, cậu thật không đành lòng nhìn bộ dáng hoảng sợ của Yoochun, dù rằng trông anh thật sự rất đáng yêu, nhưng dù thế nào đi nữa, Changmin đối với người hyung này đã hoàn hoàn hết chỗ nói rồi.

“Yoochun hyung, anh đi xem ti vi đi, em và Jaejoong hyung phải đi dọn dẹp phòng bếp.” 

Vừa nghe thấy lời này, Yoochun tựa như ném được tảng đá trong ngực, liền chạy ra ngoài.

Bàn tay anh vuốt ngực, tim vẫn đang đập cuồng loạn.

Nhưng mà, nhưng mà hình như có gì không đúng, sao giống như mình đang bị biến thành trẻ con vậy? Rõ ràng, rõ ràng mình mới là hyung mà, tại sao thoáng một cái đã biến thành như vậy?

A… … … …

End

2 nhận xét:

  1. Đồ PYC nhõng nhẽo chảy nước =)) được Min cưng như trứng mỏng vậy (gào thét).
    Cái vụ tự thấy mình đẹp sao giống bạn Jae =)), chắc tại bạn au là fan JaeMin (thấy Hoa Bính=))).

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lúc thấy tên bạn Au ss cũng hơi nghi rồi =)))))))) cái gì mà hồng nhan khiến người ghen ghét =]]]]]]]] đúng chất Jae Jae mà... có điều bạn Chun trong fic này đúng là không lớn nổi, hỏi làm sao mà Min Min tôn trọng cho được, ngọt ngào được một tí cuối cùng bạn lại đẩy hết tội lỗi cho Min, thiệt pó tay =.=

      Xóa