Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

[Fic] Tiểu Sinh Hoạt | 1-2-3-4


Tiểu Sinh Hoạt



Author: Trầm Tiểu Gia
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic


Một

Shim Changmin là một người tính tình trầm ổn, không thường xuyên nhe răng cười với tôi, đối với hành động làm nũng của tôi cũng thường xuyên phớt lờ.

Vì tính cách xấu xa đó của Shim Changmin nên phần lớn thời gian ở bên nhau, chúng tôi thường rất yên tĩnh, không giống một đôi tình nhân mà giống một đôi vợ chồng lâu năm, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với nhau vài cái.

Sự thật chính là như vậy.

Cho nên tôi thật sự không hiểu cho lắm rốt cuộc là cậu ấy muốn gì, đột nhiên trưng ra bộ mặt gian ác nói với Mandong là sẽ tắm cho nó, rồi lại đưa mắt sang nhìn Harang đang trốn sau lưng tôi. Tôi vỗ vỗ đầu Harang khẽ nói, đừng sợ đừng sợ, lát nữa tao sẽ tắm cho mày.

Tôi cởi áo, hướng phòng tắm thẳng tiến, Harang chạy theo, nhảy vào bồn tắm.

Tôi ném áo lên đầu Changmin, hướng về phía cậu ấy ra lệnh: “Lát nữa giặt sạch cho anh.”

Cậu ấy cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đi lấy áo của tôi lau mình cho Mandong.

Tôi vừa định đi đến trách mắng con người vô lương tâm ấy vài câu thì Harang ở trong bồn tắm đã ngoắc đuôi gọi, tôi bất đắc dĩ phải quay trở về bồn tắm. Gần đây tên nhóc Harang này rất thích cùng tôi tắm uyên ương…

Tôi cùng Harang dính đầy bọt sữa tắm, đang cùng nhau đùa nghịch thì đột nhiên Shim Changmin đẩy cửa đi vào, liếc chúng tôi một cái, sau đó bắt đầu dùng máy sấy hong khô lông của Mandong. Tôi ôm lấy Harang, khẽ vuốt ve, “Harang tới đây nào, hôn một cái nào ~ Harang ~ để tao mát xa cho nha ~ Thích không?...”

Shim Changmin tắt máy sấy, xoa đầu Mandong, phủi mông đứng lên sau đó quăng cho chúng tôi hai chữ: “Nhân thú.”


Hai

Shim Changmin thật sự là một người vô cùng kỳ lạ, có thể kháng cự lại một loạt các hành động làm nũng của tôi.

Chẳng hạn như bây giờ, tôi ôm lấy Shim Changmin từ phía sau, dùng mái tóc mềm mại vừa tắm xong cọ cọ cổ cậu ấy: “Changmin, hyung đói ~”

Cậu ấy lại đi cúi đầu sờ sờ móng vuốt của Mandong sau đó nhỏ giọng hỏi: “Mandong à, có đói bụng không?”

Tôi tiếp tục…

“Changmin ~ chúng ta ăn cơm có được không?”

“Mandong à, tao đút mày ăn cơm nha?”

Sau đó Mandong hưng phấn nhảy loạn lên rồi liếm cằm cậu ấy.

Tôi xoay mặt Changmin về phía mình, quăng ra hai chữ mà cậu ấy từng nói: “Nhân thú.”

Kết quả cuối cùng chính là tôi tự làm tự chịu, cậu ấy sau khi ăn tôi sạch sẽ từ trên xuống dưới, nằm bên cạnh tôi vừa duỗi người vừa nói: “Em là nhân còn anh là thụ (thú).”

Tôi nằm trong chăn, rất thất bại mà nghĩ: ‘Shim Changmin, thằng nhóc này thông minh như vậy, rõ ràng là đã tính toán chờ mình chủ động câu dẫn mà!’


Ba

Shim Changmin là một tên nhóc rất ấu trĩ.

Cách con phố nơi chúng tôi ở không xa, có một công viên nhỏ, lầu dưới là phòng vẽ tranh của tôi. Bình thường tôi có vẽ vài bức tranh để kiếm chút tiền nhỏ, Changmin thì ra vẻ ta đây, đi làm ăn kiếm chút tiền lớn.

Tôi rời giường, đến phòng khách cầm lấy cơm hộp trên bàn, cùng cậu ấy đi lên sân thượng. Hai người chúng tôi vừa ngắm mặt trời mọc vừa tích cực ăn uống.

“Ngày mai em đi Jeju công tác.”

“Uh.”

“Đi một tuần.”

“Uh.”

“Anh muốn quà gì?”

“Đá huyền vũ.”

“Còn gì nữa không?”

“Đá huyền vũ.”

“Ở nhà phải đi đi vận động một chút.”

“Uh.”

“Không được ngã bệnh.”

“Uh… Ha ha…”

Rốt cuộc vẫn không nhịn được, tôi phải cười thôi.

“Em đi anh rất vui?”

“Uh.”

Tôi hé miệng cười.

“Em đây sẽ không trở về nữa!”

“Uh.”

“Yah! Park Yoochun!”

Changmin oán hận chụp lấy hộp cơm của tôi, ăn thật nhanh. Haizz… Đây chính là phương thức trả thù của cậu ấy.

Tôi bất đắc dĩ xoa đầu cậu ấy sau đó đứng lên đi lấy đồ uống.


Bốn

Buổi sáng thức dậy, Shim Changmin đã không thấy đâu.

Trên chiếc ly bên cạnh giường có dán một mảnh giấy: “Cho Mandong ăn no, nếu không anh nhất định phải chết.”

Dọn dẹp xong mọi thứ, tôi xuống lầu bắt đầu vẽ tranh.

Nhân vật chính trong tranh là Shim Changmin kéo vali, hình ảnh này vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Trước khi vẽ, đột nhiên nhớ đến Shim Changmin, tôi liền nhắn cho cậu ấy một dòng tin nhắn: “Một tuần sau nếu em không trở về thì Mandong nhất định phải chết.”

Sau đó tôi an tâm vẽ tranh.

Khi mặt trời xuống núi, tôi mở điện thoại di động ra xem, hài lòng nhìn một loạt các cuộc gọi nhỡ của Shim Changmin, sau đó vui cười hớn hở đi mua cơm.

Cuối cùng không chờ được cậu ấy gọi lại, tôi mất kiên nhẫn gọi cho cậu ấy.

“Alo! Số điện thoại quý khách vừa gọi đã dừng hoạt động, xin vĩnh viễn đừng gọi đến nữa!”

Ha Ha, tên nhóc kia giận dỗi rồi ~

“Changmin, hyung nhớ em ~”

“…”

“Changmin, em có nhớ hyung không ~?”

“… Em nhớ Mandong.”

“Changmin, giờ anh mang Mandong đi gặp em được không ~?”

“Park Yoochun, nếu tối nay em nằm mơ mà không thấy Mandong thì anh nhất định phải chết!”

Ha ha, đem Mandong làm bia đỡ đạn, yêu tôi quá đây mà…




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét