Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

[Fic] Tiểu Sinh Hoạt | 5-6-7


Tiểu Sinh Hoạt



Author: Trầm Tiểu Gia
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun 
Length: Shortfic


Năm

Tối nào cũng vậy, tôi bắt mình tự đọc một trăm lần Shim Changmin, liên tiếp mấy ngày, nhưng một lần cũng không mơ thấy cậu ấy.

Mỗi ngày chúng tôi đều gọi điện thoại, thỉnh thoảng cậu ấy cũng nhỏ nhẹ, dịu dàng, xem tôi như báu vật.

Thật ra thì chúng tôi đã bên nhau ba năm, nhưng mỗi lần như vậy tôi đều có cảm giác như những ngày đầu yêu nhau.

Đây chính là phương thức biểu đạt tình cảm của riêng chúng tôi.

Tôi yêu Shim Changmin lời lẽ sắc bén, nội tâm ấm áp, và cậu ấy cũng yêu Park Yoochun thích làm nũng, ưa đùa bỡn.


Sáu

Tối ngày thứ tư, tôi người đầy mồ hôi, rốt cuộc cũng mơ thấy Shim Changmin.

Tôi đứng bên đường lớn, không một chiếc xe nào chạy qua. Trước mặt là một thảm cỏ xanh biếc, trong tay tôi hình như đang vân vê một cọng cỏ hay cái gì đó.

Thật giống như đang chờ đợi một người.

Shim Changmin vừa cắt tóc, trông thật anh tuấn, đi ngang qua mặt tôi, giống như tôi không hề tồn tại.

Tôi bị giấc mơ của chính mình làm bừng tỉnh, ngọ nguậy đứng lên uống nước, thật khó chịu.

Cuối cùng không thể ngủ được, tôi hắt hơi vài cái, ra mồ hôi nhiều như vậy, chắc là bị cảm rồi.

Harang nghe tiếng động, chạy xuống lầu ngồi ở bên cạnh tôi.

Harang à, tao nhớ Changmin.

Harang à, tao không muốn gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy đang ngủ mà.

Harang à, tao khó chịu, tao không ngủ được, mồ hôi ra nhiều quá.

Harang à, nhưng mà tao cuối cùng cũng mơ thấy Changmin rồi.

Harang à, tên nhóc Changmin kia rất phiền toái, nhưng mà cậu ấy chưa bao giờ rời xa tao lâu như vậy đó.

Harang à, sao mày không theo Mandong đi ngủ đi hả?

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, tôi rất nhanh liền bắt máy.

“Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”

“… Không phải tại em gọi điện đánh thức anh sao…?”

“Đừng có gạt em, đánh thức anh làm gì dễ dàng như vậy?”

“… Em đang làm gì đó?”

“Công việc vừa xong, đang trở về khách sạn.”

Tôi nghe thấy tiếng gió tháng Sáu trong đêm ở đầu dây bên kia, đột nhiên không nhịn được muốn khóc.

Tôi cố gắng kiềm lại để không dùng giọng mũi nói chuyện với cậu ấy, Changmin ngữ điệu vẫn như vậy, hỏi tôi có dùng hết sức để chăm sóc cho Mandong hay không.

“Anh hỏi này, Changmin ~ Em thích anh nhiều hơn hay thích Mandong nhiều hơn?”

Cậu ấy lập tức triển khai chính sách phê bình giáo dục với tôi, còn hỏi tôi có phải bị cảm hay không.

Thật ra thì đầu tôi có chút choáng váng nên cũng không rõ chúng tôi rốt cuộc đã nói cái gì, tôi cũng không khẳng định được cậu ấy có hỏi chuyện tôi bị cảm hay không, có lẽ là do tôi quá muốn cậu ấy hỏi nên tưởng tượng ra mà thôi.

Ngày thứ hai, tôi tìm đủ các loại lý do để không nhận điện thoại của cậu ấy, đồng thời cố gắng để bệnh của mình tốt hơn.

Tôi gửi tin nhắn nói: “Anh đang vẽ tranh, đừng quấy rầy cảm hứng của anh.”

“Anh đang ru Mandong ngủ, em muốn đánh thức nó sao?!”

“Anh đang cùng Harang tắm uyên ương, em tạm biến đi chỗ khác đi.”

“Anh đang nhớ đến em, không nên gọi điện cho anh, gửi tin nhắn sẽ có thành ý hơn.”


Bảy

Cho đến khi bệnh của tôi đỡ hơn, không còn dùng giọng mũi nói chuyện nữa…

“Alo”

“Anh cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại.”

“Bây giờ đúng lúc anh không bận…”

“Mandong đâu?”

“Đang cùng tản bộ với Harang ở dưới lầu.”

“Còn anh?”

“Ở trên lầu ngẩn người.”

“Không nên ngồi đó ngẩn người, cùng bọn chúng tản bộ đi!”

“Uhm…”

“Nhanh lên! Ngay bây giờ!”

“Uhm…”

“Anh không nghe lời nhất định phải chết, khi em về Mandong sẽ nói cho em biết!”

“Uhm…”

Tôi mang dép, đi xuống lầu.

Ánh chiều tà rọi vào bãi cỏ cách nhà không xa, vali để một bên, Shim Changmin giơ điện thoại, cố sức tránh hai con chó đang đuổi theo để không gây ra thanh âm huyên náo trong điện thoại.

Shim Changmin là một người rất không biết lãng mạn. Tôi thỉnh thoảng có chút suy tư, tôi là một kẻ trời sinh lãng mạn như vậy, lại rơi vào tay cậu ấy, có phải hay không có chút không để mặt mũi cho trời cao? Nhưng trong giây phút này, tôi thật sự bị tên nhóc không lãng mạn kia làm cho sắp khóc.

Changmin cầm trong tay một khối đá huyền vũ màu đen hình dáng kỳ quái, phía trên có khắc thật to gương mặt Park Yoochun, không rõ đang khóc hay đang cười.

Phía dưới là dòng chữ nhỏ ngay ngắn: Park Yoochun, sinh nhật 26 tuổi vui vẻ!

Đồ ngốc này.

Cậu ấy vội trở về ngay ngày sinh nhật của tôi.

“Sao lại nghe lời như vậy…?”

Thanh âm Changmin vang bên tai, dường như có chút ý xấu.

“Shim Changmin, sao lại cho anh niềm vui bất ngờ như vậy?”

Tôi tựa đầu lên vai cậu ấy, đem sức nuốt nước mắt trở về.

“Đừng có nói nhảm, sau này không được nói dối em!”

Cậu ấy trực tiếp cướp lời tôi.

“Nửa đêm không ngủ được phải nói với em.”

“Uh…”

“Bị cảm phải nói với em.”

“Uh…”

“… Quan trọng nhất là… sinh hoạt của Mandong phải nói với em…”

“Uh…”

“… Còn nữa, rất quan trọng… Uhm…”

Tôi không để cho Shim Changmin nói tiếp, vì cậu ấy đang ngượng, vì tôi không kiềm được nước mắt.

Vì chúng tôi đều hiểu, cậu ấy yêu tôi và tôi cũng yêu cậu ấy.

Park Yoochun 26 tuổi cùng Shim Changmin chưa đầy 25 tuổi, còn có Mandong và Harang, với sắc màu ấm áp ngày mai sẽ xuất hiện trong bức tranh tiểu sinh hoạt hạnh phúc của tôi.


End


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét