Author: 328439805
Editor: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Oneshot
Without author's permission
End
Changmin buồn bực phát hiện ra gần
đây vật nhỏ nhà cậu thường mang thú vật về nhà.
Chuyện bắt đầu từ thứ hai tuần trước…
“Changmin, anh ở ven đường nhặt được
một chú chó, chúng ta nuôi nó có được không?”
“Không nên, anh nhìn xem, nó bẩn như
vậy, hơn nữa nuôi chó rất phiền toái.”
“>”< Anh sẽ tắm cho nó, chăm
sóc nó, cho nó ăn cơm, còn nữa, anh sẽ dọn vệ sinh cho nó.”
“… Vậy thì tùy anh =.=”
Dĩ nhiên Changmin đối với lời hứa
hẹn của Chunnie cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Qủa nhiên, Chunnie la lên một tiếng “Min
Min thật tốt” rồi sau đó đi xem ti vi. Changmin buồn bực giúp chó con tắm rửa,
ăn cơm. Tiếp tục sau đó, Changmin vẫn “tắm cho nó, chăm sóc nó, cho nó ăn cơm,
còn nữa, dọn vệ sinh cho nó.”
Chuyện còn chưa xong, không quá vài
ngày sau vật nhỏ lại không biết từ nơi nào mua về hai con mèo con, vừa mới dứt
sữa. Mèo con ở trong lồng ngực Chunnie thật ngoan ngoãn híp mắt lại.
“Changmin, anh sẽ tắm cho nó, chăm
sóc nó, cho nó ăn cơm, còn nữa, anh sẽ dọn vệ sinh cho nó.”
“…”
Không ngờ hai chú mèo con trông ngoan
ngoãn như vậy, nhưng mỗi lần bị Chunnie thả xuống đất lại bắt đầu kêu meo meo
không ngừng, lại còn cùng với chú chó nhặt về mấy hôm trước hòa giọng, cùng
nhau ầm ĩ. Chunnie dường như không nghe thấy gì, trở về phòng tiếp tục chơi
game.
Vì vậy mà Changmin lại lãnh trách
nhiệm chăm sóc cho hai chú mèo.
“Changmin, em xem con chuột Hà Lan
đáng yêu không này? Anh sẽ…”
Sau đó Changmin lại rất buồn bực
phát hiện trong nhà mình ở vài góc tường, và góc bếp luôn có vết cắn.
“Changmin, em xem con thỏ này…”
“Changmin, chim tương tư…”
“Changmin, quạ đen…”
“Changmin, rắn mối…”
“Changmin, con gián…”
…
Mỗi lần như vậy Changmin lại sợ nếu
mình không đồng ý nuôi những động vật kia thì Chunnie sẽ bày ra bộ dáng tủi
thân, tủi thân… rồi nhìn mình chằm chằm. Vì vậy mà trong lúc cậu còn đang do dự
thì Chunnie đã đạt được mục đích.
“Changmin, em xem này, con muỗi to
quá, chúng ta…”
“Không được!!” Changmin thật sự
không chịu được nữa rồi, vật nhỏ nhà cậu càng ngày càng mang nhiều thứ kỳ quái
về nhà, vài hôm nữa chắc sẽ hơn cả vườn thú.
Chunnie bĩu môi dưới.
“Tại sao!!!!!” Anh giương đôi mắt ai
oán nhìn chằm chằm Changmin.
“Anh đã nuôi nhiều thứ như vậy rồi!”
“Nhưng nuôi nhiều bao nhiêu rồi cũng
sẽ chết đi!!!” Chunnie tức giận nắm chặt tay, con muỗi đáng thương bị bóp chết.
(Con muỗi: = =|||||||||||||||||||||||||)
“Yoochun, anh gần
đây làm sao vậy? Trước kia chẳng phải luôn ngại những thứ phiền toái hay sao?”
Cho nên những động vật này cũng toàn do mình chăm sóc =.=
Changmin có
chút tức giận, “Anh làm vậy cảm thấy rất thú vị sao? Đem nhiều thú vật như vậy
về nhà, rồi sau đó lại không chịu chăm sóc cho chúng, đem về rồi lại ném đi, phản
đối nuôi dưỡng bọn chúng cũng là em, cuối cùng chăm sóc chúng cũng là em, không
phải sao??? Anh rõ ràng là đang cố tình gây sự, anh cho rằng anh làm vậy thì những
động vật kia sẽ rất cảm kích anh sao? (Con muỗi: Không sai! Tôi sẽ cảm kích
sao?) Yoochun đáng yêu hiền lành trước kia đi đâu mất rồi??”
“Đúng vậy,
đúng vậy, anh không đáng yêu, anh độc ác, anh và bọn vật nuôi này giống nhau,
chọc giận em, làm em chán ghét, ngại quá, làm em chướng mắt rồi, mang cho em
nhiều phiền toái, thật xin lỗi, bây giờ anh và bọn chúng sẽ cùng nhau biến mất!!”
Vì vậy mà Chunnie
đem tất cả động vật trong nhà, tông cửa bỏ nhà ra đi.
Chunnie đi
trên đường, nhìn mèo con, chó con (và vân vân các động vật khác) trong ngực
mình, rất sạch sẽ, rất đáng yêu, Changmin chăm sóc bọn chúng thật tốt mà.
Changmin đối
với mình cũng rất tốt, thật ra ban đầu cũng không kỳ vọng Changmin sẽ đáp ứng
mình nuôi dưỡng chú chó kia, chẳng qua bản thân mình chỉ muốn có thứ gì đó để
phát tiết. Nhưng Changmin lại quá nhân nhượng mình, phản đối thì phản đối, cuối
cùng vẫn thay mình chăm sóc nó. Sau này lại mang vài con vật kỳ quái về nhà,
Changmin dù bất đắc dĩ nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài.
Lần này, là
mình không đúng, là mình quá đáng.
Chunnie bĩu
môi nhìn cả bầy động vật quanh mình.
“Nếu quả thật
để tao chiếu cố tụi bây thì chắc sẽ không sống được bao lâu đâu.” (Con muỗi lần
cuối cùng mạo hiểm bước ra: Không sai!!!)
Chunnie đi qua
nhà một ông lão, để lại đó một chậu hoa.
Chunnie đi
qua một dòng suối nhỏ, thả rùa đen cùng cá vàng ở đó.
Chunnie đi
ngang qua một quán trọ nhỏ, đem mèo con tặng cho bà chủ để bắt chuột, dù mèo
con kia có lẽ còn giống chuột Mickey hơn.
Chunnie đi tới
công viên, mở cửa lồng thả chú chim ra.
Chunnie đem
thỏ nhỏ tặng cho bạn nhỏ trong công viên, đem chuột nhỏ Hà Lan thả vào góc bếp
trong quán trọ.
Đi rồi đi,
trong ngực chỉ còn chú chó đầu tiên mà anh nhặt về.
Chunnie tủi
thân ôm lấy chú chó, thút tha thút thít, lẩm bẩm lẩm bẩm.
“Tao biết
mình rất ngốc, nhưng gần đây không biết vì sao lại luôn sợ hãi. Tao chỉ muốn
xác nhận có phải hay không trên đời này có một sinh mạng nào đó khi rời khỏi
tao sẽ không thể sống nổi, luôn lệ thuộc vào tao, không thể mất đi tao. Cho nên
mới làm những chuyện ngu xuẩn như vậy, chúng mày bị tao mang về nhà thật ra
cũng không vui phải không, có lẽ cách xa tao mới có được cuộc sống tốt hơn… Mày
thật ra căn bản cũng không cần tao có phải không?”
Chunnie cẩn
thận đặt con chó xuống đất, nhìn nó chạy về phía trước vài bước sau đó lại quay
đầu nhìn mình.
“Mày… Có phải
không nỡ xa tao? Cần tao, không muốn rời đi tao?” Chunnie hốc mắt hồng hồng, sợ
hãi hỏi.
“Gâu! Gâu!”
Chó con hướng về phía anh chạy đến.
Chunnie vui
vẻ định giang tay chuẩn bị ôm nó, “Tao cũng biết mày sẽ…”
Chó con chạy
qua khỏi Chunnie, tiếp tục chạy về phía sau.
Chunnie hóa
đá.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
>”<” Chunnie xoay người, nhìn thấy chó con chạy vào lòng Changmin, không hiểu từ lúc nào
đã đứng phía sau anh.
“Ai bảo anh
không cho nó ăn cơm, nó không biết anh là ai đâu.” Changmin cưng chiều cười cười,
“Yoochun, về nhà thôi, em đi theo anh cả ngày rồi đó.”
“…Thật xin lỗi,
cũng là lỗi của anh.”
“Đúng vậy,
là anh sai.” Changmin nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn. thấy Chunnie giật mình nhìn
về phía mình, cậu liền nở nụ cười.
“Anh rốt cuộc
có mắt nhìn hay không? Mất đi anh sẽ không sống được, trước mắt anh hiện đang
có một người, Yoochun, em không biết anh tại sao phải đột nhiên lo lắng vì chuyện
này, trong mắt em đó hoàn toàn là chuyện không cần thiết. Nhưng anh như vậy sẽ
khiến em cảm thấy không yên lòng, khiến em cảm thấy em không thể cho anh hạnh
phúc. Em yêu anh, em nghĩ là em yêu anh, em sẽ có thể cho anh mọi thứ. Anh muốn
hạnh phúc nhưng anh lại luôn lo sợ cái này cái kia, tin tưởng em có được hay
không? Em nhất định sẽ yêu anh đến thiên trường địa cửu, anh đừng lo lắng những
chuyện khác, chỉ cần em yêu anh, những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Changmin…”
Chunnie cảm động, lấy tay chùi chùi nước mắt, bước tới ôm cậu.
Cuối cùng
đương nhiên là kết cục đại viên mãn, mọi người cùng nhau sống cuộc sống hạnh
phúc.
End
chả hiểu sao Chunnie có thể vác quạ về nhà nhỉ? Ông ý cũng giỏi, mang về k nuôi lại ném sang cho Min ==! A Min hãy về đội của e :">
Trả lờiXóa