Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

[Fic] Together


Together

Author: Gompi
V-E Translator: tete
Word Count: 1049
Pairing: Minchun
Genre: Romance, angst
Rating: pg-13.... I guess
Disclaimer: If I owned DBSK, I'd probably try to get them to get me Key ^^
Summary: They've been together all his life.

Have author's permission!


Họ đã ở bên nhau trong suốt cuộc đời cậu.

Changmin sinh sau anh trai Yoochun của cậu chỉ tám tháng.

Changmin nhớ khi cậu bốn tuổi, Yoochun bị ngất. Yoochun luôn là một đứa trẻ bệnh tật và cậu đã quen với điều đó. Cậu nắm tay Yoochun khi anh được đưa vào xe cấp cứu, cậu muốn cùng đi với anh trai mình. Cậu không bao giờ tin tưởng bác sỹ, ít ra là đối với bệnh của anh cậu. Không bao giờ.

Mẹ cậu xiết vai cậu và khóc, “con hãy hứa với mẹ đi Changmin-ah”.

Mắt cậu vẫn dán chặt vào Yoochun đang say ngủ. “Gì hả mẹ?”

Bà sụt sùi, “hãy hứa rằng con sẽ luôn bảo vệ Yoochun. Hứa rằng con sẽ luôn bảo vệ Yoochun của con.”

Cậu vẫn còn nhỏ nhưng cậu nhận ra được sự căng thẳng trong giọng nói của mẹ. Sự căng thẳng đó là một điềm báo trước. Cậu gật đầu, “con hứa với mẹ.”


Họ cùng được dạy học riêng tại nhà, cùng trình độ, cho đến mùa thu sau sinh nhật sáu tuổi của Changmin. Tiếng chuông cửa vang lên và cậu biết. Cậu nắm chặt tay Yoochun. “Bố mẹ hai cháu đã chết trong một vụ đụng xe.”

Yoochun run lên, “nhưng mẹ đã hứa sẽ dạy dương cầm cho cháu!” Yoochun không hiểu gì cả cho đến khi anh nhìn thấy thi hài của họ. Anh run rẩy, òa khóc khi gục trên vai cậu. Changmin luôn mạnh mẽ hơn, dù cả hai chỉ mới sáu tuổi, nhưng cậu vẫn là người mạnh mẽ hơn. Cậu cảm ơn khách viếng, trong khi Yoochun vẫn đang tựa vào vai cậu, khóc nức nở. Cậu vỗ đầu Yoochun, đến cả cậu cũng không thể giúp anh trai mình.


Khi Changmin tám tuổi, Yoochun đưa cậu đến mộ bố mẹ. Cả hai đã lén trốn ra ngoài khi người giám hộ ngủ gật. Cậu nhìn Yoochun quỳ trên mặt đất, hai tay đang cầm nến.

“Hyung?” Anh nhìn cậu.

“Gì?”

“Em yêu rồi.” Anh hơi ngập ngừng

“Yêu ai?” Cậu thì thầm.

“Anh.”

Cậu bật cười to nhưng Yoochun thì không.

“Anh nghĩ bố mẹ có cho chúng ta lấy nhau không?”

Cậu lắc đầu.

“Hyung?”

Cậu tự nhủ từ bao giờ mà Yoochun đã gọi cậu là hyung, “Ừ?”

Yoochun nhìn cậu, “hyung sẽ ở cạnh em mãi mãi chứ?”

Cậu nghĩ, “mãi mãi là một quãng thời gian rất dài.”

Yoochun ngẩng mặt lên, “vì vậy nên em mới cần anh, hyung. Hứa nhé?”

Cậu quỳ xuống, lau nước mắt trên mặt anh, “anh hứa.”


Khi Changmin mười tuổi, hai người được mời đến dự một buổi tiệc hóa trang. Họ gọi đó là lễ Halloween. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến những ngày lễ vớ vẩn như vậy, nhưng Yoochun đã khóc lóc cho đến khi cậu đồng ý. Họ đi đến bữa tiệc và ngay lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý.

Aww Micky và Minnie.”

“Đáng yêu quá.”

“Hôn nhau đi.”

Cậu muốn hét lên, “đây là anh trai tôi” nhưng Yoochun lại bĩu môi, “Thôi nào Minnie hyung, hôn một chút thôi.”

Cậu nghiến răng, cúi xuống đặt nụ hôn lên má Yoochun. Rất nhẹ, nhưng khi cậu rời môi, cậu đã nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Yoochun, và cậu không bao giờ quên hình ảnh đó.


Mùa hè năm Yoochun bước vào tuổi dậy thì, Changmin nhìn anh dọn khỏi căn phòng mà cả hai vẫn ngủ chung. Cậu không hiểu. Đêm đó Yoochun lẻn vào giường cậu và ôm cậu. Anh khịt mũi, “em xin lỗi, hyung.” Cậu cọ mũi cả hai vào nhau và hôn lên trán anh. Yoochun rời khỏi giường trước khi chuông báo thức reo. Anh lại đến vào đêm tiếp theo khi cậu đang ngủ. Yoochun run người, khẽ thì thầm, “hyung, em mơ thấy anh và em.” Và cậu lẩm bẩm, “Anh cũng mơ thấy em.”

Changmin hiểu ra mọi chuyện khi một năm sau, cậu bước vào tuổi dậy thì, bắn tinh và rên rỉ, thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí cậu lúc đó chính là nụ cười và thân thể ấm áp của anh trai cậu. Cậu nhìn vào bàn tay mình, sau đó cậu liếm nó. Và cậu tự hỏi tại sao thứ đáng ghê tởm như vậy lại có hương vị quá ngọt ngào.


Lần đầu tiên Changmin đánh nhau, cậu mới 14 tuổi. Yoochun khóc nức nở. Cậu kiểm tra nhưng không hề thấy anh bị thương ở đâu. “Yoochun, chuyện gì vậy?”

Yoochun khóc, chỉ về phía xích đu, “C-cô ta cướp n-nụ hôn đầu của emmmmmmmm.”

Cô gái to cao gần gấp đôi Changmin và có vẻ lớn tuổi hơn cậu. Cậu bắt đầu đánh và tấn công cô ta. Cuối cùng thì cậu chiến thắng với một chiếc mũi chảy máu. Cậu chùi vết máu và bước về phía Yoochun đang run rẩy. Cậu quỳ xuống trước mặt anh, vươn tay ra chạm vào môi anh. “Em có thể lấy đi nụ hôn đầu của anh, nhưng anh muốn em phải trả lại nó.” Cậu lau những giọt nước mắt của Yoochun bằng gấu áo không dính máu của mình.

Yoochun choàng tay qua cổ cậu, “cảm ơn hyung, em hứa em sẽ trả lại.”

Nhưng cậu không tin lời hứa đó cho lắm.


Một tuần sau sinh nhật thứ 16 của Changmin, cậu và Yoochun lần đầu tiên cãi nhau. Nguyên nhân là vì việc Yoochun hẹn hò với Jung Yunho. “Hắn ta chỉ ham muốn thân thể em mà thôi!!”

Yoochun liếc cậu, “anh không biết anh ấy!! Anh ấy thích em!!”

Cậu giận dữ, “giả vờ thôi, hắn ta chỉ muốn cơ thể em!! Đừng hẹn hò với hắn!!”

Yoochun mở cửa, “tại sao anh không mừng cho em?! Em ghét anh!!” Tiếng sập cửa vang vọng vào tai Changmin cho đến tận khi cậu rơi nước mắt trong giấc ngủ.

Cậu thức dậy, cảm nhận được một đôi môi đang chạm vào môi mình và một đôi chân đang quấn lấy chân mình.

“Anh đã đúng, hyung. Em xin lỗi.” Yoochun thì thầm khi anh hôn lên những vệt nước mắt còn đọng lại trên má cậu. “Em không cố ý làm anh khóc.”

Ngày tiếp theo, Changmin đánh Yunho một trận, và cậu thích điều đó.


Để mừng sinh nhật lần thứ 17 của Changmin, cả hai đã đi đến công viên giải trí lần đầu tiên, một mình. Cậu dẫn Yoochun đến mọi trò chơi và ôm lấy anh mỗi khi anh hét lên. Cậu thắng mọi phần quà mà Yoochun muốn và cả hai cùng nhau ăn bánh quy xoắn. Họ đi dạo xung quanh, tay khoác vào nhau, những bước chân đồng điệu. Một nhóm các cô gái cười khúc khích và nói với họ, “hai người là đôi đáng yêu nhất mà chúng tôi từng gặp đấy.”

Trước khi Changmin đính chính thì Yoochun đã cười khúc khích và đỏ mặt, nắm chặt tay cậu. “Yeah, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu, đôi khi tôi còn nghĩ là chúng tôi đã kết hôn.”
Khi các cô gái rời đi, cậu tức giận, “sao em lại nói dối như vậy?"

“Nếu em không làm vậy, những cô gái kia sẽ mời anh hẹn hò. Nếu anh quên thì để em nhắc lại…” Yoochun kéo cậu lại gần, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, “anh là hyung của em.”



Và Yoochun rời đi, để lại Changmin run rẩy.


Trong hai anh em, Changmin luôn là người thông minh hơn. Cậu luôn được xem là thiên tài, luôn đứng hạng nhất, luôn đạt 100 điểm, không bao giờ nộp bài tập trễ. Cậu tốt nghiệp vào năm 18 tuổi, đúng thời hạn. Và mọi người kỳ vọng cậu sẽ rời Hàn Quốc để du học tại một trường đại học uy tín. Nhưng anh khiến họ bị sốc khi theo Yoochun đến học ở một trường âm nhạc tại Pusan. Cậu đơn giản chỉ nói, “Yoochun cần tôi nhiều hơn bất kỳ một trường đại học nào trên đời.”

Và Changmin không hiểu tại sao cậu còn cần bất cứ thứ gì khác trên đời (ngoài Yoochun).


End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét