Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

[Fic] Whining & Summer | Phần 1

Whining & Summer


Author: Gompi
V-E Translator: tete
Pairing: Minchun, small Jaesu
Genre: Romance, angst
Rating: pg-13....
Disclaimer: If I owned DBSK, I'd probably try to get them to get me Key ^^
Summary: "They're close” he whispers, “Possibly a mile or two"
TN: Mình dịch fic này để chúc mừng sinh nhật của Sei Sei, chúc bạn sinh nhật vui vẻ! Tuy chúng ta không thân thiết, nhưng có chung tình yêu cũng là điều hạnh phúc Sei nhỉ?

Have author's permission
Phần 1
 
Changmin tỉnh giấc lúc nửa đêm khi cậu nghe thấy tiếng khóc than. Cậu bật dậy, đầu va vào nắp quan tài. “Mẹ kiếp” cậu lầm bầm, đá bay nắp quan tài, ngồi dậy rồi duỗi người. Changmin vừa ngáp vừa lắng nghe tiếng kêu khóc. “Rất gần,” cậu thì thầm “có lẽ là một hoặc hai dặm.” Cậu bắt đầu tưởng tượng ra một cô gái xinh đẹp với chiếc cổ trắng nổi lên những mạch máu hấp dẫn, miệng cậu bắt đầu tiết nước bọt khi nghĩ đến thứ thực phẩm dự trữ kia.
Đó không phải là một cô gái xinh đẹp, mà là một nhóm vampire, có khoảng bốn tên.


Chúng đang bao vây lấy một cậu bé, và bằng khứu giác của mình, Changmin có thể đoán ra được cậu bé kia là người sống sót cuối cùng của cả gia đình. Cậu bé giương đôi mắt đong đầy nước nhìn Changmin. 


Cậu bé rõ ràng là một thằng nhóc người thường yếu đuối, chỉ là thức ăn của thức ăn mà thôi, cậu bé sẽ chết, không sớm thì muộn. Changmin quay đầu khi cậu nghe thấy tiếng da thịt bị cào xé và mùi máu của cậu bé kia tràn ngập không khí. Cơ thể Changmin bắt đầu gào thét và rồi cậu bẻ gãy cổ một tên vampire, nhìn hắn gục ngã dưới chân mình.

Cậu bé rụt người lại, Changmin gầm gừ, “loài vật gì mà lại đi săn một đứa trẻ?” Những con thú đói khát. Ba tên còn lại rút vũ khí ra, Changmin nhếch mép, bẻ các khớp tay mình, “làm theo cách của tụi bây đi.” Changmin biết cậu mạnh mẽ và thông minh hơn những tên này. Bọn man rợ. Cậu biết bọn chúng không có cơ hội thắng cậu nhưng mùi máu của cậu bé kia đang khiến cậu phát điên lên.


Cậu lùi lại một bước và biến mất.
Chỉ trong vài giây, Changmin đã cắt gọn đầu của ba tên kia.


“Woah.”


Cậu quay lại nhìn cậu bé. Đó là một đứa bé trắng trẻo và mũm mỉm. Cậu bé đứng đó; đôi mắt trong vắt như thủy tinh, nhưng chứa đầy sự thích thú, dù cái bóng của Changmin đang bao trùm lên thân hình nhỏ bé đầy nguy him. Thay vì bỏ chạy hay khóc thét lên, cậu bé nắm lấy bàn tay to lớn của Changmin và mỉm cười, đong đưa tay cả hai.


Changmin nhấc cậu bé lên, nó lúc lắc và cười khúc khích.


“Sao nhóc dám chắc là anh sẽ không giết nhóc?”


Cậu bé đu đưa sau đó nhào vào lòng Changmin, choàng tay qua cổ cậu. Chân nó quá ngắn nên đành phải lúc lắc giữa không trung trong khi nó mãi vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Changmin. “An toàn.”


Changmin nhấc bổng, ôm cậu bé trên tay, cậu bé càng rúc sâu vào lòng cậu. “Tên nhóc là gì?”


Cậu bé ngáp, “Yoochun.”


Changmin khịt mũi, “đúng là một cái tên ngốc nghếch.”


Cả hai bước ra khỏi con hẻm nhỏ, những tên vampire và gia đình xấu xố, tất cả đều bị quên lãng, Yoochun bĩu môi, “anh mới ngốc.”


Changmin đấm nhẹ vào mũi cậu bé, “anh đã cứu em đó nhóc!”


Cậu bé lè lưỡi, “ngốc.”


Lâu đài khá vắng lặng và tăm tối. Changmin nắm tay Yoochun khi cả hai bước vào đại sảnh trống trải. Yoochun háo hức nhìn ngắm mọi thứ, há hốc mồm vì thích thú. Cả hai đi đến phòng của Changmin. Yoochun nhìn vào cỗ quan tài trong phòng, cảm thấy khó hiểu khi Changmin đá nắp quan tài ra. Changmin nằm vào đó, rồi cậu đột nhiên ngồi dậy, nhìn Yoochun, “nhóc không ngủ hả?”


Yoochun cười tươi rói, với với bàn tay nhỏ bé, cho đến khi Changmin kéo nó vào bên trong quan tài.


“Chắc là nhóc mệt lắm.” Changmin thì thầm khi cuộn Yoochun vào ngực mình.


Yoochun ngước nhìn Changmin và mỉm cười. “Anh tên gì?” Cậu bé thì thầm.
“Changmin.”


Yoochun lặp đi lặp lại cái tên mà nó vừa nghe thấy trong khi mãi rúc vào lồng ngực Changmin, cho đến khi cậu nắm tóc nó và nói, “ngủ đi.”


“Nhưng em không mệt!”


“Ngủ!!!”

----------

“Bữa sáng đã sẵn sàng, Junsu-baby!” Chàng trai vừa đặt dĩa ăn lên bàn, vừa gọi.
 

Junsu nhìn vào thức ăn, sau đó lại nhìn anh. “Xin lỗi Jaejoong, em là loài thích uống hơn thích ăn.”


Jaejoong nhìn Junsu đầy hăm dọa, dù anh trông rất đáng yêu với chiếc tạp dề màu hồng và đôi dép xỏ ngón cùng màu.


Đột nhiên Changmin bước vào phòng, tay dắt theo Yoochun. Cậu ngồi xuống cạnh bàn ăn và kéo Yoochun ngồi lên đùi mình, hai người cùng nhìn chằm chằm vào thức ăn trước mặt.


Changmin vỗ đầu cậu nhóc, “ăn.”


Jaejoong và Junsu nhìn chằm chằm vào hai người, “C-Changmin, đó là một đứa nhỏ người thường sao?”


Cậu liếc nhìn cậu nhóc nhỏ bé đang ngồi trên đùi mình, “phải, đây là Yoochun.”


Yoochun rụt rè nhai thức ăn, rồi đột nhiên cười toe toét, “Changmin-sshi, ngon!”


Cậu mỉm cười, “vậy ăn thêm đi.”
Junsu chồm lên bàn khi Yoochun bắt đầu ăn, “Changmin, sao em lại có đứa bé này?”


Jaejoong đẩy Junsu ra, “ai quan tâm làm gì, Su-baby! Yoochun-ah em có muốn ăn thêm không?”


Yoochun gật đầu hạnh phúc, “vâng, noona!”


Jaejoong cứng người lại, “n-noona?”


Changmin và Junsu cười khúc khích khi thấy Yoochun gật đầu một lần nữa, “noona!” cậu nhóc thỏ thẻ đầy vui sướng.


Jaejoong hoảng hốt, nắm áo Junsu, “nó gọi anh là NOONA!”
 
Changmin nhìn Yoochun đang dính đầy thức ăn, “nhóc cần đi tắm.”


Cậu bé cười bẽn lẽn, “bẩn!”


Cả hai bước vào nhà tắm, Changmin cắn môi, “nhóc cần thêm quần áo.” Trong khi đó, Yoochun đã trần như nhộng, chạy đến bồn tắm và cười tươi rói, “bẩn!”


Jaejoong chường mặt ra, “biết ngay là em sẽ đem về một thằng nhóc điên khùng.”


Và Changmin đập cửa phòng tắm vào mặt Jaejoong.

 
“Tổ chức có gửi nhiệm vụ mới không?” Changmin vừa hỏi, vừa lau khô tóc cho Yoochun. Cậu dừng tay, nhìn chằm chằm vào Jaejoong và Yoochun đang cười khúc khích.


“Noona~ t-t-tổ-c-c-chức?”


Jaejoong gật đầu, “tổ chức”. Anh thì thầm, đấm nhẹ vào má Yoochun và cười lớn.


“Nhưng chúng ta không nên bàn chuyện đó trước mặt…” mắt anh liếc nhìn gương mặt hạnh phúc của Yoochun và vẻ mặt bực tức của Changmin, “đôi mắt ngây thơ như vậy.”


Changmin khịt mũi, “ý anh là đứa ngốc này?”


Yoochun mè nheo, đánh Changmin một cái, “anh mới ngốc!!”
--------
Yoochun bực bội xem ti vi. Junsu ngồi bên cạnh nó, gương mặt cũng không khá hơn. “Yoochun, nhóc ở lại với mông vịt.” Junsu và Yoochun nhìn chằm chằm vào nhau, sau đó nó lắc đầu.


“Không, Yoochun không thích Junsu hyung.”


Changmin nhếch môi, “vậy nhóc thích ai?”


Yoochun cười toe toét lao về phía cậu, “Changmin-sshi!”


Changmin bế Yoochun lên, “nếu Changmin-sshi hứa sẽ quay về, Yoochun-ah có chịu ở lại với mông vịt không?”


Yoochun bĩu môi, chìa ngón út ra, “móc ngoéo?” và ngón út của Changmin bao trùm lấy ngón út bé xíu của Yoochun, nhưng cả hai chẳng hề bận tâm.

Jaejoong phấn khích, “HAI ĐỨA ĐÁNG YÊU QUÁ!!!!” 

Changmin nhìn Jaejoong chằm chằm.


Jaejoong cười to khi thấy vẻ mặt khó chịu của Changmin, “thôi nào, Junsu rất hòa hợp với trẻ con.”


Changmin khịt mũi, “vì trí não ngang nhau mà.”


Jaejoong lại phá lên cười vì sự cau có của Changmin.



----------
Changmin thở dài khi bước vào nhà, “thật vui vì được về nhà” cậu duỗi người.


Jaejoong cười khúc khích, “tại sao?”
Đột nhiên họ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, và rồi Yoochun xuất hiện với một nụ cười rạng rỡ, “Changmin-sshi!!” Changmin cúi xuống, giang rộng tay và Yoochun lao về phía cậu.


“Sao nhóc còn chưa ngủ?” Changmin đứng dậy, Yoochun an vị trên tay cậu, bĩu môi.


“Yoochun-ah muốn chờ Changmin-sshi, Junsu hyung phàn nàn vì Noona đã đi xa nên Yoochun-ah hát ru, cuối cùng thì Junsu hyung đã đi ngủ.”
Changmin khịt mũi và Yoochun dụi đầu vào hõm cổ cậu. Cậu vỗ đầu Yoochun, đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên. Changmin quay lại và nhìn thấy Jaejoong đang bẻ các khớp tay, “vậy là Junsu để em một mình không ai trông coi?”


Changmin đảo mắt khi Yoochun choàng tay qua cổ mình. Cậu xoa lưng Yoochun và cậu nhóc bắt đầu ngáp, “vâng, Yoochun-ah rất ngoan, noona.”


Changmin nhận ra Jaejoong chết chìm trong sự đáng yêu của Yoochun, trong khi cậu bé đang bắt đầu say ngủ trên tay cậu. “Nhóc đúng là đồ ngốc.”


Jaejoong liếc cậu, “im đi! Chúng ta sẽ bắt Junsu trả giá cho chuyện này.”


Changmin vẫy tay chào  anh, “uhm, tụi em phải đi ngủ!”
---------
Changmin ngồi một mình trên ban công.


“Cái bóng của em đâu rồi?” Jaejoong cất tiếng hỏi và Changmin quay đầu lại.


“Nhóc không chịu nói chuyện với em.”


Dù Changmin biết không sớm thì muộn Yoochun cũng sẽ đến khóc lóc và xin lỗi, nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đớn.


“Vậy chúng ta nói chuyện đi.” Jaejoong tiến lên, ngồi đối diện với Changmin, “em tìm thấy Yoochun ở đâu?”


Changmin thở dài, cậu biết trước sau gì Jaejoong hoặc Junsu cũng sẽ hỏi, “em cứu nhóc thoát khỏi một đám vampire hạ đẳng.”
Jaejoong gật gù, “tại sao?”


Changmin nhíu mày, đứng dậy, “anh muốn biết để làm gì? Có gì quan trọng lắm sao? Em đã cứu một đứa nhóc người thường đó, vậy thì sao?” Changmin không hiểu tại sao cậu lại tức giận đến vậy, tại sao cậu lại không thể trả lời.
Jaejoong ôm lấy Changmin và cậu cảm thấy chính mình đang sụp đổ, “em gắn bó với cậu bé ấy đến vậy sao?”


“Changmin-sshi?” một giọng nói buồn bã vang lên, Changmin nhìn qua vai Jaejoong và thấy Yoochun đang cố trốn sau cánh cửa. Yoochun cau mày thật chặt khi cậu bé bước về phía Changmin.


“Yoochun?” Changmin quỳ xuống và Yoochun vẫn cau mày.
“Changmin-sshi đang chảy máu”


Changmin mỉm cười khi Yoochun dùng tay áo lau đi những giọt lệ máu trên mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cậu, “có tốt hơn không?”


Changmin ôm chặt lấy cậu nhóc, “ừ Yoochun, tốt lắm.”


Jaejoong nở một nụ cười buồn bã.


Changmin ước gì Yoochun sẽ không bao giờ phát hiện ra bí mật đen tối của họ.


“Yoochun ăn rau đi!” Changmin và Junsu cười khúc khích khi nhìn Yoochun khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ thách thức.


“Không! Yoochun-ah không muốn!”


Changmin chồm về phía trước, vỗ đầu Yoochun, “ăn rau đi.”


Jaejoong liếc nhìn Changmin khi thấy Yoochun bắt đầu ăn rau, “thật không công bằng.”


Đột nhiên họ nghe thấy tiếng cửa mở. Yoochun ngước nhìn, cậu nhóc cảm thấy sợ hãi khi Changmin, Jaejoong và Junsu đứng dậy.


“Yoochun, về phòng đi.” Changmin nghiến răng.


Yoochun sợ hãi chớp mắt, “t-tại sao?”


Cánh cửa bật mở, Changmin đứng chắn trước Yoochun, “ra ngoài, chỗ này không dành cho nhóc.”


Yoochun đứng bên cửa, “Yoochun-ah xin lỗi.”


Changmin thở dài khi cậu ngửi thấy mùi nước mắt.



-------
Changmin tìm thấy Yoochun đang cuộn mình thành một quả bóng nhỏ trong một góc của chiếc quan tài mà cả hai vẫn nằm chung.


Yoochun nhìn cậu, đôi mắt to ngập đầy nước, “Yoochun-ah xin lỗi” cậu nhóc lặp lại.


Changmin ôm Yoochun vào lòng, “nhóc không làm gì sai cả.” Yoochun hít hà và Changmin có thể cảm nhận được cậu nhóc đang gặm nhấm cổ của cậu.


“Yoochun-ah cũng muốn” cậu nhóc òa khóc.


Changmin vỗ đầu Yoochun, thở dài, “nhóc chưa sẵn sàng đâu.”


Yoochun lại khóc.


Changmin vuốt ve tóc Yoochun, “vẫn chưa.”


Yoochun ngừng khóc một chút, “chưa?”


Changmin gật đầu, hôn lên trán cậu nhóc, “vẫn chưa, nhưng đến một ngày nhóc sẽ sẵn sàng.”

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét