Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 1

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 1

Shim Changmin không yên lòng lái xe, tâm tình không thể nào tốt được vì đám vô dụng trong công ty vừa gây họa lớn cho cậu.

Ba ngày trước cậu bay đi Châu Âu, đón tiếp một khách hàng quan trọng, kết quả là khách hàng kia bị nhân viên của cậu làm cho tức giận mà bỏ đi, làm ăn tất nhiên là không cần phải nói đến, thất bại. Việc này khiến cậu giận đến mức thiếu chút nữa là đập điện thoại ngay tại chỗ, sau đó cậu ngay lập tức thu dọn đồ đạc trở về nước.

Changmin ngồi trên xe lơ đãng quay đầu, đột nhiên phát hiện laptop bên ghế phụ không sáng đèn nữa! Cậu vừa sạc pin xong, lẽ nào lại như vậy? Cậu nhấn nút nguồn lại một lần nữa, kết quả là laptop vẫn không sáng đèn… máy hỏng rồi.

Vì sắp có cuộc họp quan trọng nên trong laptop đang lưu trữ silde thuyết trình. Changmin dừng xe, hạ kính xe xuống một chút, nhìn ra ven đường, vừa lúc thấy một tiệm sửa chữa máy tính tên “Chun Chun”, cậu quyết định dừng xe lại, ghé vào để kiểm tra máy. Dù tên cửa tiệm có vẻ không được đẳng cấp cho lắm, nhưng giờ cậu đang vội, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi vào.

Vừa bước vào bên trong, Changmin đã thấy cửa tiệm chất đầy máy tính và các linh kiện, một người đàn ông trung niên đang loay hoay lắp ráp máy tính, còn có hai khách hàng khác đang chờ, có thể thấy chủ tiệm đang bận tối mắt tối mũi. Bên trong quầy nhấp nhô lên đỉnh đầu của một người thanh niên, có vẻ như đang chơi game vì máy tính của anh ta đang phát ra tiếng nhạc của game.

Người đàn ông trung niên thấy có khách vào liền tươi cười chào đón, “chào cậu, máy có vấn đề gì sao?”

“Laptop mở không lên, tôi đang cần dùng gấp.” Changmin tâm tình đang không tốt, lẽ tự nhiên vẻ mặt cũng không có cảm xúc, gương mặt giống như mọi người xung quanh ai cũng giẫm đạp lên mồ mả tổ tiên cậu.

“Được, không thành vấn đề. Tôi sẽ xem cho, cậu ngồi chờ chút nhé!” Người đàn ông trung niên cầm laptop, bắt đầu loay hoay. Lúc này điện thoại của Shim Changmin reo lên, nên cậu phải ra ngoài nghe điện thoại.

“Ông chủ, ông có thể làm nhanh hơn chút không, chúng tôi đến trước mà!” Một người khách khác trong tiệm bất mãn nói.

“Rồi rồi.” Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, hướng về phía trong quầy hô, “Chun Chun à, mau ra đây!”

“Tới đây~ tới đây,” người thanh niên đang chơi trò chơi sau khi đánh bại kẻ địch cuối cùng, xỏ chân vào đôi dép xỏ ngón, bước ra ngoài, “chuyện vì vậy ba?”

Người đàn ông trung niên chỉ vào hai chiếc laptop trên bàn, “cái này cài đặt lại toàn bộ hệ thống, cái này phôi pin tiếp xúc bị lỗi, ba còn bận việc bên kia, con giúp ba một chút đi.”

“Được.” Người thanh niên nhìn hai chiếc laptop trước mặt, nhấn nút nguồn của một máy, “ơ, máy này cấu hình không tệ nha… cũng cài đặt lại luôn sao?”

“Uh, cài đặt lại hết!” người đàn ông trung niên đáp, đầu vẫn không ngẩng lên.

“Không thành vấn đề.” Người thanh niên bắt đầu cài đặt lại cho laptop. Sau đó anh mở chiếc laptop thứ hai, nhìn một chút rồi tự nhủ, “phôi pin tiếp xúc bị lỗi?”

Chủ nhân của laptop đang đứng một bên chơi điện thoại, ngẩng đầu thuận miệng nói, “tôi muốn đem máy Asus này cài lại toàn bộ hệ thống, toàn bộ luôn nha!”

“Cái gì?” người thanh niên không kịp phản ứng, một lát sau vội vàng hô lớn, “ba, máy nào cài hệ thống, máy nào pin bị lỗi?!”

“Asus cài lại hệ thống, Lenovo pin bị lỗi…” Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nói.

Người thanh niên nhất thời hóa đá, “ba, con đem Lenovo đi cài lại hệ thống mất rồi…”

“Chết!!!” người đàn ông trung niên nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến nhìn, máy cũng đã chạy đến 85% rồi, trong lòng nổi trận lôi đình, “thằng nhóc chết tiệt!! Làm sao bây giờ!! Không chừng trong máy có tài liệu trong yếu của khách hàng…”

“Suỵt, suỵt, ba nói khẽ một chút, để khách hàng nghe được bây giờ, cho con thử một chút…” người thanh niên khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn là kiên trì lấy lòng nói.

“Không cần nói khẽ, tôi nghe được rồi…” một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng hai người, cha con chủ tiệm quay đầu, liền nhìn thấy vị khách hàng đẹp trai cao ráo, vẻ mặt so với đáy nồi càng muốn đen hơn, dường như muốn ăn thịt người khác, hai con mắt càng mang nhiều khí lạnh, khí lạnh.

Shim Changmin nhìn thấy gương mặt “xong đời” của người thanh niên, trong mắt nhất thời hiện lên một tia khác thường, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Cậu lạnh lùng mở miệng, “nói đi, đền là đền thế nào, bên trong là đồ án tôi làm trong suốt một tuần lễ cùng slide thuyết trình làm cả một đêm, còn có các tài liệu trọng yếu, văn kiện cơ mật của công ty…”

Cùng với cơ miệng đang chuyển động liên tục của Shim Changmin, cha con chủ tiệm gương mặt từ từ biến thành vẻ tang tóc, ông chủ tiệm tuổi trung niên mở miệng trước, “cậu muốn bồi thường bao nhiêu? Chúng tôi đền là được.”

“Nếu tôi đem máy đi đến công ty chuyên để khôi phục dữ liệu, chi phí là năm vạn, thiếu một đồng cũng không được.” Shim Changmin nhíu mày nói.

“Trời đất!! Sao cậu không đi cướp luôn đi? Cái máy như vậy mà đòi năm vạn!! Cậu đang vòi tiền ai vậy?” Người thanh niên nhảy lên nhảy xuống, chỉ vào mặt Changmin mắng to.

“Được, giờ tôi gọi điện kêu luật sư của tôi đến, xem thử phải bồi thường bao nhiêu.” Shim Changmin vừa nói vừa móc điện thoại di động ra, làm ra vẻ muốn gọi điện.

“Ôi ôi ôi, cậu ơi, xin cậu đừng gọi.” Ông chủ quả thực sắp khóc rồi, ông kéo tay Shim Changmin, “có gì thì từ từ thương lượng, vầy đi, cậu cũng biết chúng tôi chỉ là tiệm nhỏ, làm sao kiếm ra nhiều tiền như vậy được, nhiều nhất… năm ngàn…”

Khóe mắt Shim Changmin khẽ giật mấy cái.

“Uhm, một vạn… Thật không thể nhiều hơn được nữa…” Ông chủ vươn ra một ngón tay, nhìn qua tựa như đã đau lòng đến cực hạn.

“Cái gì một vạn? Không thể đưa!” Người thanh niên lôi cánh tay của ông chủ về, nhìn chằm chằm Shim Changmin nói, “tôi có thể phục hồi!”

“Được, anh phục hồi đi, tôi vừa nhận được điện thoại của thư ký, ba giờ rưỡi phải về họp, anh mau làm đi.” Shim Changmin cũng không làm khó người thanh niên, cậu ngồi xuống bình tĩnh nghịch điện thoại di động.

Người thanh niên vừa nghe vừa trợn mắt, miệng mở to đến mức có thể nhét một quả táo vào.

“Sao?” Shim Changmin nhàn nhã vừa chơi vừa nhìn người thanh niên kia, “không phải anh vừa nói hùng hổ là có thể phục hồi sao? Cũng nên ra tay đi chứ.”

“Tôi không biết…” Người thanh niên ủ rũ nói, anh chỉ biết cài đặt hệ thống thôi, làm sao mà khôi phục dữ liệu đây.

“Anh tên gì?” Shim Changmin khép đôi chân dài lại, đứng lên hỏi.

“Park Yoochun, sao hả?” Park Yoochun có chút sợ, mắt hơi híp lại, trông rất giống dê con đợi làm thịt.

“Như vầy đi, không cần bồi thường tiền.” Shim Changmin chậm rãi nói, nhìn Park Yoochun cùng ông chủ tiệm đang thở phào nhẹ nhõm mà nói tiếp, “nhưng tôi muốn anh đến làm việc để trừ nợ, vừa lúc gần đây nhà tôi thiếu một bảo mẫu…”

“… … …” Cha con chủ tiệm lại một lần nữa há hốc mồm.

“Ba tháng, bao ăn bao ở, một mình anh làm.” Shim Changmin nói xong câu đó, đem tay đút vào túi quần tây, nhìn vẻ mặt muôn màu của cha con Park Yoochun.

Ánh mắt của Park Yoochun: [Ba, con không thể đi nha… Con của ba đường đường là một nam nhi, sao có thể đi làm bảo mẫu cho người ta được TT_TT]

Ánh mắt của ông chủ Park: [Con, ngoan, chỉ làm bảo mẫu ba tháng thôi… Còn bao ăn bao ở, tính ra… đi đi! 0 0]

Ánh mắt của Park Yoochun: [Ba, con không đi TT_TT]

Ánh mắt của ông chủ Park: [Cút cho tao! Cả ngày ở nhà chơi game, ăn không uống không, làm con sâu gạo, không bằng đi làm trả nợ đi!] Ông chủ Park sau khi nói xong câu đó, liền dùng khí thế áp đảo, bắt lấy bả vai Park Yoochun đẩy anh hướng về phía Shim Changmin, “cậu này, chúng tôi đồng ý, vô cùng đồng ý. Ba tháng thì ba tháng, tôi đảm bảo Chun Chun nhà chúng tôi ra được phòng khách, xuống được nhà bếp… Đúng không Chun Chun?”

Đến nước này cũng không có biện pháp nào khác, Park Yoochun không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, ai bảo chính anh gây ra họa làm gì! “Uhm… Uh! Ba tháng thì ba tháng, ai sợ ai!”

“Lỡ đến lúc đó anh đổi ý thì phải làm sao? Mau viết giấy xác nhận.” Shim Changmin rút ra một tờ giấy trắng và một cây viết ở bên cạnh, bắt đầu rồng bay phượng múa viết lên:

[Bên A: Shim Changmin

Bên B: Park Yoochun

Bên B tự nguyện vì bên A làm bảo mẫu trong ba tháng (chú thích: Cả ngày lẫn đêm).

Trong thời gian làm việc, bên A cung cấp chỗ ở và thức ăn cho bên B, ba tháng sau hợp đồng sẽ giải trừ.

Trong thời gian ba tháng, nếu có người vi phạm giao ước, sẽ bồi thường tổn thất cho đối phương hai mươi vạn.

Quyền giải thích hợp đồng tất cả thuộc về bên A.]

Sau đó cậu hướng về phía máy photo bên cạnh, photo thêm một bản, ký tên mình vào rồi ném hợp đồng cho Park Yoochun, “Ký đi!”

Park Yoochun vừa oán hận vừa vểnh miệng lên nhìn Shim Changmin, “thật là chưa từng thấy người nào vừa hẹp hòi lại vừa khó khăn như tên này…” Nhưng nói tới nói lui cuối cùng anh vẫn ngoan ngoãn ký tên vào.

Nhưng anh nào biết rằng… quyền giải thích hợp đồng thuộc về Shim Changmin thì sau này hợp đồng thế nào cũng do người này định đoạt.

Shim Changmin hài lòng cầm một bản hợp đồng, sau đó xách laptop định về nhà, vừa xoay người lại thấy Yoochun vẫn đang ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, Shim Changmin sắc mặt âm trầm nói, “còn đứng đó làm gì? Mau thu dọn đồ đạc rồi theo tôi về nhà!”

“Tôi đi, tôi đi, cầu cho cậu bị mặt trời chiếu chói mắt, bị hồng thủy làm ướt hết người,…” Park Yoochun đang hăng hái chửi, nhìn thấy Shim Changmin vẫy vẫy hợp đồng trên tay, nhất thời như thỏ nhỏ thu mình, lề mề lề mề thu thập hành lý, tiện tay gom vài bộ quần áo, anh lưu luyến không rời nhìn ông chủ Park.

“Ba…”

“Đi đi, ba cũng rất nhớ con… Ba còn phải báo cho mẹ con đây…”

“Ba…”

“Ba nói này, con cũng không phải là con gái lớn bị gả chồng, kêu đi thì đi đi!” Nói xong, ông chủ Park chỉ một cước đã đạp bay Park Yoochun…


Shim Changmin đi đến ngã tư ở đầu đường, mở cửa xe, nắm lấy Park Yoochun nhét vào trong, nhấn ga một phát liền rời đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét