Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 2

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 2

Park Yoochun tâm tình có chút buồn bực, vì người thanh niên đang lái xe bên cạnh mình gương mặt lạnh như tiền, không chút cảm xúc. Anh nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài xe, thật sự chịu không nổi bầu không khí im lặng và lung tung này, rốt cuộc cười cười nói, “A… Hân hạnh làm quen… Vừa nãy trên hợp đồng tôi không nhìn rõ tên cậu, xin hỏi tên cậu là gì vậy?”

Shim Changmin hết sức chuyên tâm lái xe, không buồn liếc mắt nhìn Yoochun một cái, “Shim Changmin.”

“Ah, Chagnmin…” Lời Yoochun còn chưa dứt thì đã nhìn thấy ánh mắt giết người của Shim Changmin đang nhìn anh, anh liền vội vàng lên tiếng, “A… Tôi nên gọi cậu là gì đây? Shim tiên sinh? Shim lão đệ?”

“Chủ nhân…” Shim Changmin không quay đầu lại.

“Mẹ kiếp! Tôi cũng không phải là hạ nhân nhà cậu, là bảo mẫu thôi…”

“Trên hợp đồng có viết.” Khóe miệng Changmin kéo lên, nụ cười như có như không.

“Mẹ kiếp, hợp đồng viết?” Nếu không phải đang ngồi trên xe, khẳng định là Park Yoochun đã nhảy dựng lên, “Nào có chỗ nào viết cái này? Cậu bị mù hay là bại não vậy?”

“Điều cuối cùng, quyền giải thích hợp đồng thuộc về tôi, cho nên tôi nghĩ thế nào thì sẽ giải thích như vậy, đã hiểu chưa?” Shim Changmin vẫn giữ vẻ mặt vạn năm không đổi, nhưng Park Yoochun có thể nhìn thấy trong ánh mắt người này đang tràn ngập ý cười, đâu chỉ là cười bình thường, mà quả thực là sắp cười đến nội thương!

Lần này Park Yoochun ngay cả câu “mẹ kiếp” cũng không mắng ra được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Shim Changmin, giống như ánh mắt của tá điền bị ức hiếp nhìn địa chủ.

Shim Changmin thấy Park Yoochun như vậy, chỉ hận không buông tay lái ra mà cắn xuống gương mặt thịt thịt của anh một cái.

Vào đến trung tâm thành phố, xe chạy vào một tòa nhà cao tầng, Shim Changmin đỗ xe vào hầm, sau đó hướng Park Yoochun nói, “xuống xe, giúp tôi cầm laptop vào công ty.”

Park Yoochun vểnh miệng lên, mặt tràn đầy không phục + không cam lòng, nhưng người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, anh không có biện pháp gì hơn là tâm không cam, tình không muốn, phải thay cậu xách laptop rồi theo cậu vào thang máy.

Park Yoochun nhận ra được Shim Changmin trong công ty này nhất định là rất có địa vị, bởi vì một nhân viên nữ ở tầng dưới nhìn thấy cậu liền lập tức đứng dậy chào, nhưng Shim Changmin vẫn mang bộ mặt vạn năm không đổi, gật gật đầu rồi đi thẳng.

Park Yoochun trong lòng đang đáng tiếc tên Shim Changmin này có mắt không tròng, mỹ nhân trước mặt mà không nhìn, đột nhiên Shim Changmin dừng lại, Park Yoochun đang bước theo phía sau không kịp thắng lại, “phanh” một tiếng liền đụng vào lưng cậu, “ôi mẹ ơi…”

Shim Changmin quay đầu lại nhìn, gương mặt vẫn lạnh lùng.

Park Yoochun thấy vậy liền vội vàng xoa trán, cúi đầu, Shim Changmin khốn kiếp, cậu làm cho cái trán rộng xinh đẹp của tôi bị đụng hư là phải bồi thường đó!

“Đinh!” Thang máy đến.

Shim Changmin bước vào, Park Yoochun cũng vội vàng đi theo. Nói thật, anh cảm thấy rất không tự nhiên, vì những người đứng trong thang máy ai cũng mặc âu phục, trông rất chuyên nghiệp, chỉ có anh mặc áo thun trắng cùng quần jean, đứng chung chỉ càng lộ rõ sự không tương đồng, thoạt nhìn cứ như nhân viên giao cơm hộp.

Park Yoochun nghĩ một hồi lại tự cảm thấy xấu hổ, dù bình thường tinh thần hăng hái, oanh oanh liệt liệt, nhưng đôi khi anh cũng hơi “văn nghệ” một chút. Yoochun cúi đầu, cố gắng nghiên cứu giày thể thao của mình.

Shim Changmin nhìn anh nói, “anh giúp tôi mang đồ về nhà trước, tôi có việc phải ra ngoài, buổi tối trở về ăn cơm.”

“Uh…” Park Yoochun rầu rĩ không vui đáp lại một tiếng, nghĩ thầm trong đầu rốt cuộc kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì đây? Muốn mình nấu cơm lại còn xách đồ…

Nhưng anh nào biết những người xung quanh đang hiểu lầm quan hệ của hai người… Họ tưởng rằng anh là “bạn trai” của Changmin!

Bình thường Shim Changmin vốn mang hình tượng tổng tài lạnh lùng, gương mặt vạn năm không đổi, đối với phụ nữ cũng lạnh như băng, mọi người đều đồn thổi rằng tính hướng của cậu có vấn đề. Nhưng sự thật đúng là như thế, tính hướng của Shim Changmin thật sự có vấn đề… cậu không thích phụ nữ, cậu thích đàn ông. Dĩ nhiên, đó cũng không phải trời sanh đã vậy, mà là do khi còn bé cậu đã bị bẻ cong queo, còn người bẻ cậu là ai và bẻ như thế nào thì sau này sẽ kể tiếp.

Giờ hãy nói đến hai người bước ra khỏi thang máy, Park Yoochun đi theo sau Shim Changmin, vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy mọi người trong phòng làm việc đang bề bộn nhiều việc, cũng có thể là do thấy ông chủ đến nên cố ý giả bộ bận rộn. Rất nhiều người nhìn thấy Shim Changmin liền chủ động chào hỏi, Shim Changmin chẳng qua là gật nhẹ đầu, ngay cả biểu tình trên gương mặt cũng không thay đổi.

Ngay lúc Yoochun đang than thở trong lòng thì một OL (office lady) vô cùng xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa tiến đến, biểu tình trên mặt cũng giống Shim Changmin, lạnh lùng, vừa đi vừa nói, “tổng tài, hội nghị sẽ diễn ra lúc ba giờ rưỡi, nhân viên toàn bộ đã báo cáo xong. Thư ký của chủ tịch Song có gọi điện đến hẹn anh sáng mai gặp mặt ở nhà hàng LOTA, bàn chút chuyện hợp tác.”

“Được.” Shim Changmin gật đầu, “hội nghị sẽ kéo dài đến xế chiều, chuyện hợp tác cô cứ sắp xếp là được. Đúng rồi, ngày mai cô may cho người này một bộ tây trang và áo sơ mi.” Shim Changmin chỉ chỉ về Park Yoochun đứng ở sau lưng mình.

“A? Tôi?” Park Yoochun trong chốc lát thụ sủng nhược kinh, “a… Không cần đâu… Tôi…”

Đôi mắt Shim Changmin lóe sáng, Park Yoochun lập tức ngậm miệng lại, có trời mới biết ánh mắt Shim Changmin kinh khủng như thế nào! Park Yoochun chỉ muốn nổi da gà!

“Được.” Thư ký xinh đẹp nói xong liền nhìn về phía Park Yoochun, sau đó khóe miệng kéo lên nụ cười như có như không, rất giống Shim Changmin.

“Vị này, mời theo tôi!”

“A? Muốn làm gì?” Park Yoochun toàn thân đột nhiên phát run! Cô thư ký xinh đẹp này tại sao lại nhìn mình như vậy a? Rất giống bạch cốt tinh muốn đem Đường Tăng ăn thịt… mẹ kiếp!

“Đi cùng cô ấy đi!” Shim Changmin ra lệnh, lông mày khẽ chau lại, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Park Yoochun, cảm thấy có chút không thoải mái.

“Uhm…” Park Yoochun lúc này mới để laptop xuống, ngoan ngoãn đi theo thư ký.

Thư ký đưa anh vào phòng, đóng cửa lại…

Sau đó chỉ nghe thấy Park Yoochun kêu rên, “a… Uhm… Không nên sờ… A, đừng chạm vào nơi đó… A… cô, cô cô cô cô…”

Lúc ra khỏi phòng, Park Yoochun vuốt ve thân thể nho nhỏ của mình, đôi mắt híp lại, trông rất giống con gái nhà lành vừa bị xâm phạm, vừa mới lúc nãy… cô thư ký kia thế nhưng lại… dùng thước đây đo ba vòng của anh… Đo thôi không nói, lại còn sờ loạn khắp người anh!

Cuối cùng cô thư ký xinh đẹp kia đi ra, hướng anh cười một cái, “rất tốt, thắng lưng xem như là thon thả, tính dẻo dai cũng rất tốt, mắt nhìn của tổng tài thật không tệ!”

Đang nói cái gì vậy? Thật không thể hiểu nổi! Park Yoochun lúc này quả thực cảm giác như mình đang đi vào động bàng tơ, một đám yêu tinh quỷ quái mà…



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét