Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 3

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 3

Shim Changmin sau khi chuẩn bị một ít tài liệu liền ngay lập tức rời đi. Park Yoochun cứ như vậy đi theo phía sau, xách laptop giúp cậu, mười phần giống người hầu.

Xuống tầng hầm giữ xe, Changmin lên tiếng, “lên xe.”

“A? Tại sao?” Park Yoochun dù rất tò mò nhưng cũng ngoan ngoãn lên xe.

Shim Changmin căn bản là không có ý định trả lời anh, cậu trực tiếp lên xe rồi cho xe chạy. Dọc đường đi vẫn như cũ, “tích chữ như vàng” không nói một lời.

Park Yoochun thấy người này cố tình không để ý đến mình nên cũng không thèm quan tâm nữa, anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chơi trò Ninja Fruit!

Một lát sau, Shim Changmin cau mày, nói, “phiền chết đi được, tắt tiếng đi!”

“A…” Park Yoochun bất đắc dĩ  tắt tiếng đi, nhưng mà chơi như vậy rất không có niềm vui! Chém ngàn đao vào Shim Changmin! Cái này mà cũng muốn quản mình! Anh không thèm chơi nữa, quăng điện thoại qua một bên, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Park Yoochun quay đầu hỏi, “đúng rồi, nhà cậu có bà xã không?”

“… … …”

“Được rồi.” Park Yoochun nuốt nước miếng một cái, “không có thì không có, làm cái gì mà hung hăng vậy?” Trong bụng oán hận nói, đàn ông như tên này, dùng trực tràng mà nghĩ cũng biết là không thể nào có bà xã, mình thật ngốc mới đi hỏi vấn đề ngu ngốc này.

Shim Changmin ở bên này cũng có chút buồn bực, mình thoạt nhìn trông rất hung hăng sao? Mình chẳng qua chỉ muốn anh ấy đừng hỏi loại câu hỏi ngu ngốc này thôi… Nếu tôi có bà xã thì còn mang anh về nhà làm gì?

Hai người cứ như vậy mà im lặng không nói gì, hơn mười phút sau cuối cùng cũng đến nơi, một khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Shim Changmin dừng xe trước biệt thự, ấn nút điều khiển từ xa, hai cánh cửa sắt lớn liền mở ra. Sau khi xe vào đến bên trong, Shim Changmin dừng hẳn lại, hướng Park Yoochun nói, “xuống xe đi, đây là nhà tôi.”

“Chậc chậc chậc, quả nhiên là người có tiền nha…” Park Yoochun nhìn quanh một vòng, đang muốn nhìn thêm mấy vòng nữa thì đã bị Shim Changmin kéo lên, “a này này… đừng kéo mà… cậu làm vậy người khác nhìn vào sẽ hiểu lầm đó, còn tưởng rằng chúng ta là một đôi… Này!”

Shim Changmin từ đầu đến cuối vẫn không để ý đến anh (_)

Đến trên lầu, Shim Changmin chỉ bốn phía nói, “đây là phòng bếp, đây là nhà vệ sinh.”

“A…” Park Yoochun nửa tỉnh nửa mê nhìn bốn phía gật đầu, “rất đẹp…” lời nói còn chưa dứt đã bị Changmin lôi lên trên lầu, “này, đừng kéo… Shim Changmin…”

Shim Changmin cũng không thèm để ý đến anh, chỉ vào một căn phòng lớn nói, “đây là phòng của tôi, bên cạnh là phòng sách. Căn phòng ở phía đông bắc là phòng khách, lúc trước đã từng có người ở, anh đem chăn nệm đổi mới là có thể ở.”

“Uhm.” Park Yoochun gật đầu, “cũng không cần phiền toái vậy, tùy tiện là được rồi, chăn nệm gì đó cũng không cần đổi…”

Shim Changmin dùng ánh mắt sáng như đao giết người liếc tới, “tôi đâu có quan tâm đến anh, là người kia rất thích sạch sẽ, anh không được đắp chăn mền của người đó!”

“… … …” Park Yoochun nhất thời thất bại.

“Tôi có việc phải đi ra ngoài, anh dọn dẹp một chút rồi bắt đầu làm bữa tối đi, sáu giờ tôi sẽ trở lại. Không được làm lộn xộn đồ đạc trong nhà.” Nói xong Shim Changmin xoay người đi xuống lầu.

Park Yoochun bĩu môi, nhận lệnh mà thở dài. Đầu tiên, anh vào phòng của mình, đẩy cửa vào phát hiện trang trí rất tốt, cả phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, bên trong còn có vài món đồ chơi nhỏ, đầu giường còn có cả một con voi nhồi bông thật lớn. Chẳng lẽ phòng này lúc trước là của con gái ở? Cũng đúng, con gái thích sạch sẽ cũng là chuyện bình thường… Xem ra Shim Changmin này cũng không phải là không có con gái thích nha!

Nhưng mà nếu như là con gái thì cần gì phải chính nhân quân tử mà ở hai phòng khác nhau?!

“Chậc, không liên quan! Kệ!” Park Yoochun lắc lắc đầu, xách hành lý vào phòng. Sau khi dọn dẹp, đổi chăn nệm mới, cũng phải biết rằng bình thường loại chuyện lặt vặt này đều do mẹ anh làm, anh là thiếu gia mà, đời nào làm chuyện này chứ! May mà thời học cấp hai đã từng làm qua, bằng không thật đúng là bó tay.

Sau đó anh xuống lầu, đi dạo một vòng quanh nhà Shim Changmin… dù sao cũng là nơi ở tạm thời của mình mà…

Anh phát hiện Shim Changmin thật không phải là người có tiền bình thường! Trời ơi! Nào là đèn vàng treo rực rỡ, ghế salon bằng da thật, bàn trà thủy tinh xinh đẹp… chậc chậc chậc, thật là xa xỉ…

Bất quá, chẳng lẽ thật sự là “càng giàu càng keo” sao? Chút tiền sửa máy vi tính kia tên đó lại để vào mắt sao? Còn bắt mình đến nhà làm bảo mẫu, bảo mẫu cái đầu cậu!

Hôm nay sẽ cho cậu biết khả năng trù nghệ của tôi! Bảo đảm độc chết cậu! Hừ!

Nói là làm, Park Yoochun xắn tay áo, mở tủ lạnh nhìn một chút, phát hiện đồ ăn cũng không còn nhiều, thịt chiếm đa số. Anh thật sự chưa vào nhà bếp bao giờ, trong nhất thời cũng không biết xử lý thế nào, thế là anh liền lấy di động ra gọi cho mẹ.

“Alo, mẹ ơi!”

“Chun Chun à… Ba con nói đem con đi bán để gán nợ TT__TT có phải như vậy không?”

“… … … Không phải!” mặt Park Yoochun lộ ra vài đường hắc tuyến, “con không phải là con gái… Con đi làm bảo mẫu cho người ta, ba tháng sẽ về nhà! Giờ con hỏi mẹ cái này nha, thịt phải cắt như thế nào?”

“Thịt hả? Con cứ cắt thành từng lát, dựng thẳng miếng thịt lên, sau đó cắt theo thớ thịt… Bảy phần nạc, ba phần mỡ là được…”

“A, như vậy à…” Park Yoochun nhìn một lát, đánh giá nguyên vật liệu đang có trên bàn, “vậy còn sườn và bắp thì nấu thế nào đây?”

“Con rửa sạch sườn và bắp, hầm chung trong khoảng 20 phút là được… Nhớ là bỏ thêm chút bơ vào…”

“Uhm… hiểu rồi…”

“Chun Chun… Sao mẹ lại có cảm giác như mới gả con gái về nhà chồng vậy?”

“… … … Biến!”

Cúp điện thoại, Park Yoochun xắn tay áo, mặc tạp dề vào, anh còn hăng hái tràn ngập tinh thần chạy đến trước gương soi, phát hiện ra mình rất có khí chất người đàn ông của gia đình ~

Sau đó anh cứ dựa theo chỉ điểm của mẹ cùng với trực giác của mình mà bắt đầu làm bữa tối.

Anh bỗng phát hiện ra làm bếp cũng có thể đem đến cho bản thân niềm vui nha~ Vốn ban đầu anh còn muốn bỏ vào một nửa hũ muối, cho tên họ Shim kia mặn chết luôn, nhưng sau đó lại thấy tiếc món ăn đầu tiên mà mình làm được, hơn nữa trông lại còn đẹp mắt như vậy, cuối cùng vẫn là không nỡ.

Nếu như… mỗi ngày đều chỉ cần ở nhà, lên phòng khách rồi xuống phòng bếp… Có vẻ cũng rất tốt, Park Yoochun nhe răng vừa cười vừa nghĩ…

Nhưng vấn đề là phải đối mặt với tên kỳ quái kia… thật mất hứng.


Anh đem toàn bộ thức ăn đặt lên bàn, sắc trời lúc này cũng đã chuyển tối, đồng hồ trên tường cũng đã chỉ 6 lòng ờ rưỡi. Yoochun nhìn về phía cửa, trong lòng ai oán, cái tên Shim Changmin kia, thế nào mà vẫn chưa trở lại?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét