Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 4

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 4

Thấy Shim Changmin chưa về, Yoochun liền theo thói quen, chạy đến phòng khách xem ti vi. Nói đến ti vi… ti vi nhà Shim Changmin thật sự là rất lớn, màn hình lớn, dàn loa lớn… Thật là xa xỉ.

Đang xem được một lát, anh chợt nghe thấy tiếng xe ở dưới lầu.

Quả nhiên, một lát sau đã thấy Shim Changmin lên tới, vừa vào đã nhìn thấy Park Yoochun không chút hình tượng ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, cười đến run rẩy cả người.

“Bữa tối thế nào rồi?” Changmin vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.

“A, cậu đã về rồi.” Park Yoochun chỉnh đốn lại tư thế ngồi một chút, nghiêm mặt nói, “bữa tối đã làm xong, chờ cậu về ăn đó. Vậy bây giờ ăn cơm phải không?”

“Ừ.” Shim Changmin gật đầu.

“Tôi đi dọn cơm.” Park Yoochun vừa nói vừa đứng dậy hướng phòng bếp đi đến.

Shim Changmin nới lỏng cà vạt, nhìn bóng lưng của Park Yoochun trong phòng bếp, chợt cảm thấy người này rất thích hợp với gia đình.

Sau đó hai người bắt đầu ăn cơm. Park Yoochun hoàn toàn bị Shim Changmin làm cho kinh hãi… Shim Changmin tư thế ưu nhã, một hơi ăn ba chén cơm… Anh trợn mắt, há hốc mồm nhìn người thanh niên ăn vừa ưu nhã lại vừa nhanh chóng trước mặt, mình chỉ mới ăn được nửa chén…

“Anh nhìn tôi làm gì?” Shim Changmin không vui ngẩng đầu nhìn Park Yoochun, anh chàng ngu ngốc này cứ nhìn cậu suốt.

“A? Uhm, không có chuyện gì…” Park Yoochun nhìn cái chén trống không của Shim Changmin, lại hỏi, “uhm… thức ăn có ngon không?”

Shim Changmin vốn muốn định nói là rất ngon, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Park Yoochun, cậu liền đổi ý, “cũng được,” vừa nói vừa đứng dậy rời đi, “anh thu dọn chén dĩa đi, tôi có việc phải làm.”

Vừa nghe đến việc mình phải dọn chén dĩa, Park Yoochun trong nháy mắt trở nên suy sụp, trong bụng thầm mắng, ngàn đao chém chết cậu, Shim Changmin, nói là đồ ăn chỉ tạm được mà sao ăn nhiều như vậy, ăn, ăn, ăn cho chết đi! Anh thật không cam tâm đi rửa chén mà… T___T

Nhưng nói thì nói mà làm vẫn phải làm. Park Yoochun nghiêm trang đi rửa chén.

Sau 30 phút Yoochun mới rửa xong toàn bộ chén dĩa, anh lau khô tay sạch sẽ, miệng cằn nhằn định bụng ra phòng khách xem ti vi. Không ngờ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Shim Changmin đi tới, ném một chiếc hộp về phía anh, “cho anh, password ở bên trong.”

“A?” Park Yoochun không hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn chiếc hộp kia, sau đó đột nhiên phát hiện ra là iPhone 5S… Mở ra nhìn, điện thoại là hàng mới, sim cũng đã lắp sẵn, anh ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Shim Changmin, “cho tôi hả?”

Shim Changmin gật đầu, “ừ, để dễ liên lạc…” vừa nói vừa tiêu sái xoay người rời đi.

Park Yoochun nhất thời cảm thán, đây mới là ông chủ đẹp trai giàu có nè… Ngay cả bảo mẫu cũng cho iPhone 5S… Chỉ cần một chiếc điện thoại này thôi cũng đã đủ để thuê bảo mẫu chuyên nghiệp trong ba tháng… Nếu như tôi là phụ nữ thì đã nhảy lên giường yêu cầu cậu bao nuôi tôi rồi…

Park Yoochun kể từ khi tốt nghiệp cấp ba tới nay, chưa bao giờ có lòng cầu tiến với bất kỳ việc gì, nhưng trong giờ phút này, anh bất chợt có ý muốn phấn đấu trở thành người như Shim Changmin… đều là đàn ông, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ nhau, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?

Khuya hôm đó, Park Yoochun mang theo một loại tâm tình vừa kích động lại vừa ức chế leo lên giường đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, vì bên ngoài trời đầy mây, ánh sáng cũng không xuyên qua được, nên Park Yoochun vẫn vùi đầu ngủ, nhưng…

“Rời giường, rời giường! Mặt trời đã chiếu đến mông rồi! Rời giường, rời giường…”

Park Yoochun cuộn mình trong chăn, bịt kín tai lại, “phiền chết đi được”

Nhưng tiếng chuông vẫn như cũ, kiên cường vang lên.

“Khốn kiếp!!” Anh rốt cuộc không nhịn được, đem tay vươn về phía tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên tin nhắn, người gửi là “Chủ Nhân”, nội dung: “Rời giường làm bữa sáng.”

“Mới bảy giờ thôi nha Shim Changmin!!!”

Park Yoochun bình thường mỗi ngày đều ngủ tới chín giờ sáng, bây giờ lại bắt anh bảy giờ rời giường, còn không bằng cướp đi mạng sống của anh?! Quả nhiên Shim Changmin đúng là một tên âm hiểm! Làm bộ tặng điện thoại di động cho anh, nhưng thật ra mục đích là hành hạ anh! Tiếng chuông điện thoại lại còn ác tâm như vậy!

Nhưng anh cũng chẳng thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn rời giường làm bữa sáng.

Đang đứng chiên bánh tổ, Yoochun đột nhiên nghe thấy thanh âm không nóng không lạnh của Shim Changmin từ phía sau lưng mình, “chào buổi sáng.”

Cả người anh chợt run lên, phảng phất như bị băng hàn thổi qua, lúc quay đầu lại đã thấy Shim Changmin đang đọc báo buổi sáng. Yoochun trong lòng thầm mắng, quả thật là người có tiền, sáng sớm đã ngồi thảnh thơi chờ ăn!

“Còn nhìn nữa? Bánh tổ đã sắp cháy rồi…” Shim Changmin nhàn nhạt nói.

“...” Park Yoochun vội vàng quay đầu lại, tiếp tục chiên bánh tổ. Ở nhà anh mỗi ngày đều ăn sáng bằng sữa đậu nành, bánh quẩy, còn không thì là cơm chiên, bánh tổ… Anh cũng không biết Shim Changmin thích ăn gì, nhìn thấy trong tủ lạnh còn nhiều bánh tổ nên đành đem chiên lên.

Hai người an tĩnh ăn điểm tâm. Park Yoochun mở miệng hỏi, “buổi sáng ăn bánh tổ thấy có được không?”

Shim Changmin gật đầu, “cũng được.”

“Lại là ‘cũng được’ cậu cứ như vậy mà thông qua sao…” Park Yoochun nhỏ giọng nói.

“Huh?” Shim Changmin ngẩng đầu.

“Ah, không có, không có gì…” Park Yoochun vội vã cúi đầu vào bữa sáng.

Kết thúc bữa sáng, Park Yoochun nhìn Shim Changmin đang chuẩn bị lên lầu, lại hỏi, “cậu hôm nay không đi làm sao?”

Shim Changmin vừa khó chịu, vừa bất đắc dĩ nhìn anh, “hôm nay là thứ Bảy!”

Park Yoochun trong nháy mắt hóa đá, khốn kiếp, thứ Bảy còn dậy sớm như vậy, quan trọng nhất là còn gọi mình dậy…

Sau đó Shim Changmin lại quăng thêm một câu nói, khiến cho Park Yoochun rơi vào tuyệt vọng, “hôm nay anh quét dọn tất cả các phòng trong nhà đi!”

“Nhưng mà nhiều phòng như vậy…” Park Yoochun còn chưa nói xong thì Shim Changmin đã bước lên lầu, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của người kia, “Shim Changmin, tôi sớm muộn gì cũng có một ngày giàu hơn cậu, sau đó trả thù cậu, cho cậu làm bảo mẫu của tôi! Chém ngàn đao Shim Changmin, đi chết đi!”

Bất quá hồng mềm chính là hồng mềm, mắng thì mắng nhưng làm vẫn phải làm, Park Yoochun bắt đầu đi quét dọn phòng ốc, trước tiên là tầng hai. Thật ra thì lúc đầu anh vốn cũng rất chân thành cầm khăn lau, bắt đầu quét dọn, nhưng vừa đến thư phòng thì anh liền đổi mục đích sang thư giãn… Vì anh phát hiện ra trong thư phòng của Shim Changmin có máy vi tính màn hình tinh thể lỏng ~ ~ mà Shim Changmin lại đang ở trong phòng riêng làm việc, Park Yoochun quyết định mở máy vi tính.

Máy vi tính hoàn toàn trống rỗng, trừ bỏ các phần mềm cơ bản ra thì cái gì cũng không có (_)Park Yoochun thở dài, haizzz, mặc dù không có game, nhưng nếu có QQ thì vẫn tốt hơn! Cơ mà khốn kiếp, ngay cả QQ cũng không có!

Chậc, lướt web cũng được, ngay khi Park Yoochun vừa mở trình duyệt web thì đã thấy MS được tự động đăng nhập, nhưng không phải là tài khoản của anh, có lẽ là của Shim Changmin. Yoochun nhìn thấy một tin nhắn mới được gửi đến, người gửi là “KJJ”, tên tin nhắn là một dòng chữ tiếng Anh “Gift for you~”.

Dù Park Yoochun chỉ mới tốt nghiệp trung học, nhưng dòng chữ này Anh có thể hiểu được, hình như là thiệp chúc mừng, thì ra Shim Changmin có người thân là người ngoại quốc nha! Chắc là len lén xem một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ? Dù sao thì cậu ta cũng không biết. Nghĩ xong, Park Yoochun yên tâm thoải mái click chuột, nhưng khi anh vừa mở ra thì máy tính đột nhiên bị shut down…

“Không thể nào… là virus sao… nhưng rõ ràng đề là Gift mà…” Park Yoochun khóc không ra nước mắt, “gây họa rồi, làm sao bây giờ…”

Đúng lúc này Shim Changmin bước vào phòng để lấy tài liệu, nhìn thấy Park Yoochun đang vò đầu bứt tai, khóc không ra nước mắt Park Yoochun, “có chuyện gì?”

Park Yoochun trong nháy mắt như mèo con bị giẫm trúng đuôi, vội vàng xoay người che màn hình máy tính, “không có gì, chuyện gì cũng không có, thật… tôi thề…”

Ngay cả câu “tôi thề” cũng đem ra nói, Shim Changmin cậu nếu tin người trước mắt thì đúng là đồ ngốc. Cậu bước đến gần, nhìn Park Yoochun, “thật?”

Park Yoochun tiếp tục giãy giụa, khoa tay múa chân, “máy vi tính khởi động có chút vấn đề nho nhỏ…”

Shim Changmin tiếp tục nhìn anh, “thật?”

Park Yoochun không nhịn được, “trong máy có virus…”

“Hừ, biết ngay mà.” Shim Changmin gạt Yoochun sang một bên, nhìn màn hình máy vi tính, “sao lại dính virus?”

Park Yoochun cúi đầu, “uhm… có người gửi tin nhắn cho cậu, tôi… uhm… tò mò xem một chút… sau đó cứ như vậy…”

“Ai gửi đến?” Shim Changmin cau mày, quay đầu hỏi.

“Ah… một người tên là KJJ…” Park Yoochun vẫn muốn tiếp tục biện hộ cho mình, “nhưng tiêu đề là ‘Gift for you’… tôi không nghĩ là sẽ có virus…”

Shim Changmin cau mày, càng cau càng chặt, quả thực có thể ép chết một con ruồi, “người đó không thể tin được, anh cho rằng Gift là quà tặng sao? Gift trong tiếng Đức có nghĩa là độc dược!”

“A____” Park Yoochun ngây ngốc, “người đó có ân oán gì với cậu sao? Lại gửi cho cậu cái này?”

“Không có.” Shim Changmin một vừa kiểm tra máy tính, vừa đáp, “là bạn của tôi, kỹ sư máy tính ở Mỹ, thích nhất là đùa dai. Sau này nhìn thấy tên KJJ thì phải tránh xa một chút.”

“Ah… Được.” Park Yoochun nghĩ thầm, quả nhiên là một đám quái nhân (_)

Shim Changmin tắt nguồn máy vi tính, “không được rồi, chỉ có tên kia mới biết cách sửa, vấn đề là lần nào cũng đòi phí rất cao. Lần này sẽ khấu trừ trong tiền lương của anh, làm thêm một tháng cho tôi.” Vừa nói vừa tiêu sái rời đi.


“!!!!!” Park Yoochun hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, làm thêm một tháng nữa!!! Anh không muốn sống a a a…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét