Sự bồi thường ngọt ngào
Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 5
Park Yoochun gần đây quả thực không muốn sống nữa, sống
chung với Shim Changmin tàn bạo lạnh lùng chưa tính đến, còn phải nơm nớp lo sợ,
lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ mình phạm lỗi, vì Shim Changmin đúng là đại tài
phiệt, đồ vật trong nhà thứ nào cũng có giá trị liên thành, hơi một chút không
để ý là anh phải ở chỗ này thêm một tháng! Hừ, bán sức lao động thật là khổ…
Bây giờ là thời gian làm việc, Park Yoochun niệm niệm
cằn nhằn ngồi ở sau vườn nhổ cỏ, “Shim cỏ dại đáng chết, tôi nhổ, tôi cắt…”
“Tình yêu không phải anh muốn mua thì có thể mua…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, dùng chân nghĩ thì
Park Yoochun cũng biết chắc là Shim Changmin lại có nhiệm vụ giao cho anh. Park
Yoochun tháo bao tay ra, tức giận nhận điện thoại.
“Yah!? Có chuyện gì?!”
“…” Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó là giọng
nói lạnh như băng, “anh muốn làm thêm một tháng nữa?”
“…” Lần này đến phiên Park Yoochun trầm mặc, sau đó
là giọng nói cực kỳ nịnh hót, “ha hả, không có… Dĩ nhiên là không phải… Uhm,
ngài có chuyện gì cần tôi?”
Shim Changmin lúc này mới hài lòng, “tôi để quên tài
liệu quan trọng ở nhà, anh đem đến gấp cho tôi.”
Park Yoochun bĩu môi, sau đó mới ngoan ngoãn trả lời,
“uh”.
“Tài liệu để trên bài, đựng trong tab màu xanh da trời,
2 giờ là tôi cần dùng.” Shim Changmin nói.
“Được rồi, tôi biết rồi, nhất định sẽ đem đến, cứ vậy
đi nha!” Park Yoochun thản nhiên nói xong liền cúp máy.
Nhưng đến khi ra cửa anh mới thấy hối hận: Không có
tiền!!
Nhà Shim Changmin nằm ở phía Nam, cách công ty ở
phía Bắc rất xa, ngồi xe buýt cũng phải đi mấy tuyến… Yoochun lục soát toàn
thân cao thấp, chỉ mò ra hai đồng xu. Được rồi, trước tiên đi xe buýt, sau đó
thì đi bộ, bây giờ là 1 giờ mười phút hơn, hẳn là tới kịp.
Anh mặc áo khoác, cầm tài liệu lên đường. Nhưng bất
hạnh thay, Park Yoochun vừa ra cửa thì đã nhìn thấy một chiếc xe buýt vừa vụt
qua, anh không thể làm gì khác hơn là đứng ở trạm xe buýt chờ hơn mười phút.
Ngồi 15 phút rốt cuộc cũng xuống xe, nhưng ngoài trời
lại đổ mưa…
Yoochun vội vàng chạy vào trạm xe buýt để tránh mưa,
nhìn điện thoại di động thấy đã 1 giờ 48 phút!! Nơi này cách công ty của Shim
Changmin 15 phút đi bộ nữa, mưa lớn như thế cũng không biết lúc nào tạnh. Park
Yoochun mở tài liệu ra xem, phát hiện ra đây là một đồ án thiết kế, gần đây anh
vẫn thấy Changmin thiết kế, đoán chừng là rất quan trọng. Anh thở dài, cắn
răng, dậm chân, cởi áo khoác ra đem tài liệu cuộn ở bên trong, sau đó ôm vào ngực,
lao vào màn mưa.
Chạy như điên dưới mưa hơn 10 phút, cuối cùng anh
cũng đến được công ty của Shim Changmin. Nhân viên tiếp tân ở tầng dưới vô cùng
kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của Yoochun, nhân viên an ninh thiếu
chút nữa đã cản không cho anh đi vào, may mà tiếp tân còn nhận ra anh, bảo rằng
Shim Changmin có dặn anh sẽ đến.
Yoochun vừa vào thang máy liền soi mình trong gương,
thấy mình giống như người mới được vớt từ dưới nước lên, toàn thân không có một
chỗ nào khô ráo, sàn nhà cũng bị anh làm ướt, nước đọng lại thành vũng. Anh
nhìn áo khoác đang cuộn trước ngực mình, may là chỉ dính một chút nước, tài liệu
bên trong vẫn khô ráo.
Yoochun không để ý đến ánh mắt người khác, xông thẳng
vào phòng làm việc của Shim Changmin, thở hồng hộc chạy đến đối diện cậu, đem
tài liệu trong ngực đưa ra, “không bị trễ đúng không? May mà tới kịp… Cậu không
biết ngoài trời mưa…” phát hiện ra sắc mặt Shim Changmin càng lúc càng có gì đó
không đúng, Park Yoochun đến cả nói khoác cũng không dám nói nữa.
Shim Changmin nhìn Park Yoochun cả người ướt đẫm,
còn ngu ngốc cười ha ha với mình, thật đúng là ngốc không chịu nổi, mặt cậu
càng ngày càng đen, quả thực giống đáy nồi. Shim Changmin tức giận đứng lên, nắm
cổ áo Park Yoochun, giận dữ quát, “anh là đồ ngốc hả? mưa lớn như vậy chạy đến
đây làm gì?! Anh muốn chết sao?!”
Park Yoochun nhất thời sợ đến choáng váng, cho đến
bây giờ anh cũng chưa từng thấy qua Shim Changmin tức giận đến như vậy, sau một
lát ngây ngốc, anh mới nhút nhát giải thích, “uhm… tôi thấy tài liệu này hình
như rất quan trọng, sợ làm trễ nãi… cho nên…” lời còn chưa nói xong, anh đã thấy
Shim Changmin giương tay lên, sợ rằng bị đánh, Yoochun vội vàng nhắm mắt lại,
không ngờ bản thân lại rơi vào một vòng tay ấm áp, từ trên đỉnh đầu là thanh âm
nhàn nhạt của Changmin, “đồ ngốc…”
Park Yoochun lần này thật sự là bị làm cho ngốc hoàn
toàn.
Nhưng rất nhanh, Changmin lại trưng ra vẻ mặt chán
ghét, buông Yoochun ra, xoay người nói, “trong phòng kế bên tôi có đặt mua áo
sơ mi và tây trang cho anh, đi thay đi. Giờ tôi phải đi họp.” Sau đó cậu xoay
người lại, dùng vẻ mặt hung tợn hướng về phía Yoochun nói, “nếu tôi trở lại mà
còn thấy anh bị ướt thì anh cứ chờ đó cho tôi!”
Park Yoochun ủy khuất nghĩ thầm, còn không phải tôi
vì cậu nên mới phí sức chạy sao? Kết quả lại còn ghét bỏ tôi… Đúng là ‘Chó cắn
Lữ Đồng Tân’, không hiểu lòng người tốt!
Shim Changmin ‘Phanh’ một tiếng, đóng cửa lại, Park
Yoochun bước vào phòng bên cạnh, phát hiện một bộ tây trang được ủi thẳng, cùng
áo sơ mi, anh thật lòng nghĩ không ra, tại sao Shim Changmin ghét anh như vậy
nhưng lại mua điện thoại di động, quần áo cho anh, rốt cuộc là vì sao?!
Bất quá người có tiền suy nghĩ cũng rất kỳ quái,
không phải sao?
“Hắt xì ~~~”
Yoochun sờ sờ lỗ mũi, mặc kệ đi, không nên cùng thân thể mình gây sự,
Yoochun đem quần áo ướt cởi ra, mặc vào bộ tây trang kia.
Sau đó anh lại chạy đến bàn làm việc của Shim
Changmin, rút ra một đống khăn giấy, vừa hát vừa lau tóc.
Khi Shim Changmin trở lại nhìn thấy Park Yoochun đột
nhiên ngây ngẩn cả người… Park Yoochun tóc ngắn, vì ướt mà thoạt nhìn như đang
vuốt gel, dựng lên, anh ngồi ở ghế sa lon, hai chân vắt chéo chơi game trên điện
thoại di động, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, thoạt nhìn qua thật có thể nhầm tưởng
đây là một CEO tuổi trẻ tài cao. Trong lòng Shim Changmin không hiểu vì sao bỗng
thấy rất khó chịu, cậu vụt đi đến trước mặt Park Yoochun, âm trầm nói, “cởi áo
khoác ra!”
“A?” Park Yoochun không hiểu gì cả, “tại sao?”
“Kêu canh cởi thì anh cởi đi, cần gì phải hỏi nhiều
như vậy!” Shim Changmin không vui nói.
“Uhm…” Park Yoochun tâm không cam, tình không muốn,
cởi áo vest ngoài ra, “vầy hả?”
“Ừ.” Shim Changmin xoay người ngồi vào ghế tổng tài
của mình, “ngoài trời mưa đã tạnh rồi, anh có thể lăn khỏi đây, về nhà đợi tôi,
không được ra đường!”
Park Yoochun thật sự rất muốn nổi giận, tên kia như
vậy là thái độ gì đây? Coi như mình làm bảo mẫu của hắn đi, nhưng mình cũng có
tôn nghiêm mà! Nhưng Park Yoochun nghĩ một hồi, lại nghĩ đến quái nhân như hắn
mình cần gì phải so đo… Cho nên anh uhm một tiếng liền xoay người rời đi.
Park Yoochun thật không ngờ rằng lúc này đây mình
còn tinh thần nóng giận như vậy, thế nhưng khi về đến nhà thì cả người vô lực,
đầu đau nhức vô cùng. Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, anh liền lên phòng đi ngủ,
anh thật sự mệt đến không chịu được nữa rồi.
Khi Shim Changmin về, chỉ thấy cả phòng khách im ắng,
bình thường vào giờ này Park Yoochun vẫn ngồi ở phòng khách xem ti vi. Cậu vào
nhà bếp, nhìn thấy trên bàn ăn có một tờ giấy, phía trên là nét chữ tròn trịa của
Park Yoochun:
[Có chút nhức đầu, không muốn ăn cơm, cậu ăn xong
thì dọn thức ăn thừa là được, ngày mai tôi sẽ rửa chén, có được không?]
Shim Changmin hừ lạnh một tiếng, “đồ ngốc này…”
Vừa nói cậu vừa tự mình mở cơm ra, bắt đầu ăn, ăn
xong cậu tự mình rửa chén, dọn dẹp xong mới lên lầu. Sau khi về phòng tắm rửa,
thay quần áo, Shim Changmin tình cờ đi ngang qua phòng Park Yoochun, cậu liếc nhìn
vào bên trong, một ánh đèn cũng không có, thật sự rất im ắng.
Cậu chau mày, mở cửa tiến vào, nhờ vào ánh đèn đường
hắt trên khung cửa sổ, cậu có thể thấy được Park Yoochun đang ngủ rất say, cả
khuôn mặt đỏ bừng. Cậu đặt tay lên trán để kiểm tra thân nhiệt của Yoochun,
phát hiện ra người này đang sốt cao đến dọa người, Changmin cau mày càng sâu
hơn, tự nhủ, “đồ ngốc, phát sốt mà cũng không biết sao?”
Changmin đứng lên, đi xuống nhà mở tủ thuốc lấy thuốc
hạ sốt, rót một chén nước ấm rồi quay trở lại phòng Yoochun. Cậu lay lay người
Yoochun, nói, “này, dậy uống thuốc.”
Park Yoochun sốt đến hồ đồ, còn tưởng rằng mình đang
ở nhà, chu môi ra nói, “Ba~ ba đi một mình đi, con phải ngủ…”
Mặt Shim Changmin vẽ thêm vài đường hắc tuyến, nhưng
giọng nói vẫn cố kiềm chế, “này, dậy uống thuốc.”
Park Yoochun lúc này mới hơi tỉnh táo lại, nhưng anh
không nhìn thấy được vẻ mặt hung thần ác sát của Shim Changmin như mọi ngày,
trái lại trên mặt cậu là hai chữ… ôn nhu?
“Mau dậy uống thuốc đi, phát sốt lên mà cũng không
biết, anh là tên ngốc hả?” Shim Changmin tuy ngoài miệng là mắng chửi nhưng giọng
nói rất êm dịu, lại mang thêm phần trách cứ.
“Uhm…” Park Yoochun nhìn thấy Shim Changmin vì mình
mà chuẩn bị mấy viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ, ly nước trong tay độ ấm cũng vừa vặn,
nhất thời có chút cảm động, anh đột nhiên cảm thấy thật ra người này cũng không
phải rất độc ác!
Shim Changmin mở chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, sau
đó khom lưng đắp chăn lại cho Park Yoochun, “sáng sớm ngày mai tôi sẽ tự nấu bữa
sáng, anh ngủ nhiều một chút đi.” Nói xong cậu xoay người rời đi, đóng cửa lại,
Yoochun chỉ nghe thấy tiếng dép đạp trên sàn rất nhỏ vang lên.
Park Yoochun nhất thời thụ sủng nhược kinh, trong
lòng lo sợ bất an, trợn tròn mắt rất nghi ngờ, người vô cùng dịu dàng kia là
Shim Changmin thật sao? Là hung thần ác sát tâm tình bất định Shim tổng tài
sao? Không thể nào… Nhất định là mình phát sốt, nhiệt độ não cao quá nên xuất
hiện ảo giác rồi!
Mang theo suy nghĩ như vậy, Park Yoochun yên tâm thoải
mái tiến vào trong mộng đẹp.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaSao Min lại bắt Chun cởi áo khoác vậy ạ?
Trả lờiXóa