Sự bồi thường ngọt ngào
Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 6
Dựa vào tiểu tinh thần mạnh khỏe và tiểu thân thể mạnh
khỏe của Park Yoochun, sự kiện cảm mạo, nóng sốt kia nhanh chóng trôi qua, Park
Yoochun qua ngày thứ hai đã có thể vui vẻ ăn, vui vẻ ngủ, vui vẻ chơi game.
Sáng hôm nay Shim Changmin lại bỏ quên cái gì đó ở
nhà rồi, lại gọi điện bảo anh mang đến công ty, lần này còn đặc biệt dặn dò anh
đi taxi, tiền sẽ do cậu trả. Park Yoochun dù rất mất hứng khi bị Shim Changmin
sai bảo, nhưng dù sao cũng được đi taxi, anh cũng đành miễn cưỡng đồng ý.
Thật ra thì bạn nhỏ họ Park của chúng ta thật không
biết suy nghĩ… Shim Changmin là người cẩn thận như vậy, sao có thể để quên văn
kiện ở nhà rồi lại gọi anh đem đến? Trừ phi là cậu cố ý… Là cố ý sai khiến anh…
hoặc giả là cố ý muốn gặp… Dù là nguyên nhân gì đi nữa, chúng ta cứ bất kể vậy.
Lần này Park Yoochun đến công ty của Shim Changmin với
trang phục rất tươm tất, quần tây áo sơ mi, tây trang thẳng tắp, eo nhỏ cũng đứng
thẳng lên mấy phần, không tính là làm mất thể diện Shim Changmin. Yoochun cầm văn kiện bước
vào thang máy, bên cạnh có một cô gái mặc đồ công sở ngượng ngùng nhìn anh cười,
Park Yoochun đối với loại chuyện này đặc biệt có thiên phú, lập tức phát huy bản
lĩnh tán gái thời trung học, nháy mắt cười với OL kia một cái, đến lúc cô muốn
đi, anh còn lịch sự nhường đường, mời cô đi trước.
Cho nên OL ngay lập tức hiểu lầm, còn tưởng rằng
Park Yoochun là tổng tài đẹp trai vừa đến cao ốc này!
Park Yoochun tâm tình vô cùng tốt bước vào phòng làm
việc của Shim Changmin, nhưng ngược lại, người kia vừa thấy anh liền tức giận,
mặt âm trầm nói, “vui lắm hả?”
Park Yoochun thấy vậy đành nén cười, nghiêm mặt nói,
“không có gì, đây là văn kiện mà cậu cần.”
Shim Changmin lại tức giận, thầm nghĩ lẽ nào mình thật
sự khủng bố đến vậy? Vừa nhìn thấy mình thì liền giấu đi gương mặt tươi cười.
“Tôi về nhé…” Park Yoochun cúi mặt, nói xong cũng
xoay người muốn rời đi, không lẽ lại muốn anh cùng gương mặt vạn năm không đổi
Shim Changmin đứng chung một phòng? Anh thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng anh thật sự không thể ngờ tới Shim Changmin từ
sau lưng lại nhàn nhạt mở miệng, “đợi một chút, chờ tôi chuyển văn kiện này đi
xong chúng ta cùng ăn trưa.”
“A?” Park Yoochun có chút ngoài ý muốn, nhưng thấy
Shim Changmin hình như cũng không có ý chờ mình trả lời, anh cũng đành ngoan
ngoãn không hỏi nữa, chỉ biết đi đến ghế salon ngồi chơi điện thoại di động.
Hơn 11 giờ trưa, điện thoại trên bàn Shim Changmin đột
nhiên vang lên.
“Alo, chuyện gì?”
“Tổng tài, Hae Mi tiểu thư ở bên ngoài đợi anh, có
cho cô ấy vào không ạ?”
“Ừ, cho vào đi.” Shim Changmin nói xong, lại tiếp tục
dùng vẻ mặt lạnh lùng gác máy.
Không quá vài giây đồng hồ, Park Yoochun đã nhìn thấy
cửa mở, cô thư ký xinh đẹp dẫn theo một cô bé vào phòng, trông cũng có thể gọi
là mỹ nhân. Sau khi đưa cô bé kia vào, cô thư ký liền đi ra ngoài, trước khi
đóng cửa còn thâm ý nhìn Yoochun một cái.
“Changmin oppa…” Cô bé thẹn thùng gọi, Park Yoochun
nhất thời cảm giác xương cốt toàn thân trở nên mềm nhũn.
Nhưng Shim Changmin ngồi đối diện, vẻ mặt hoàn toàn
không có một tia biến hóa, chỉ ngẩng đầu hỏi, “có chuyện gì không?”
Park Yoochun bĩu môi, trong bụng thầm mắng, đúng là
tên không biết thương hương tiếc ngọc!
“Em…” cô bé kia chẳng những không buồn ngược lại
càng trưng ra bộ dạng hăng hái, lấy hết dũng khí, mở to mắt nhìn Shim Changmin,
nói, “trưa nay có thể đi ăn cơm với em được không?”
Shim Changmin liếc nhìn Park Yoochun đang ngồi phía
sau Hae Mi, “em hỏi anh ta đi.”
Hae Mi lúc này tựa hồ mới phác giác ra còn có người đang
ở trong phòng, vội vàng quay đầu nhìn, vừa nhìn thấy Park Yoochun, mặt cô trở
nên đỏ lợi hại, lại lấy hết dũng khí nói, “anh này, tôi có thể chiếm dụng
Changmin oppa một chút được không?”
Park Yoochun thấy người đẹp tất nhiên là hớn hở đáp ứng,
“không có chuyện gì, tôi không sao, hai người đi đi, không cần…” lời còn chưa
nói hết, đã nhìn thấy Shim Changmin mặt âm trầm đứng dậy, Park Yoochun không
dám nói thêm, vội vàng dừng câu chuyện.
Shim Changmin đứng dậy, hướng về phía Hae Mi nói,
“muốn ăn cơm phải không? Vậy người này cũng đi cùng!”
“A, a?!” Park Yoochun kinh sợ, hai người này hẹn hò
còn đặc biệt mang theo bóng đèn như mình làm gì?
Hae Mi sau vài giây ngẩn người liền trả lời, “dĩ
nhiên là có thể…” vì trước đây cô cũng từng mời một lần nhưng Shim Changmin lại
cự tuyệt, bây giờ Shim Changmin đáp ứng, việc mang theo người khác có lẽ chỉ vì
xấu hổ mà thôi, cô thầm nghĩ.
“Chuyện này…” Park Yoochun vừa định giải thích, đã bị
Shim Changmin dùng ánh mắt âm lãnh làm cho sợ đến nuốt chữ lại, không thể làm
gì khác hơn là kiên trì đi theo.
Ba người ra khỏi cao ốc, xuống hầm để xe, cùng nhau
lên xe của Shim Changmin.
Shim Changmin và Park Yoochun ngồi ở hai ghế trước,
Hae Mi ngồi phía sau. Yoochun cảm thấy không khí có phần kỳ lạ, nhưng cảm nhận
được Shim Changmin ở bên cạnh đang rất tức giận nên đành im lặng không nói chuyện.
Rốt cuộc cũng là Hae Mi không nhịn được, mỉm cười ngọt
ngào hỏi, “anh đây là bạn của Changmin oppa hả? Em tên là Hae Min, ba em và ba
của Changmin oppa thường gặp mặt nên em cũng nhờ đó mà biết anh ấy.”
Park Yoochun xấu hổ cười, “ra vậy, tôi là Park
Yoochun, cô cứ gọi Yoochun là được rồi. Hae tiểu thư còn đang học đại học sao?”
Hae Mi gật đầu, “đúng vậy, đã học năm cuối rồi, vốn
là em muốn đi thực tập nhưng ba em đã chuẩn bị hết rồi.”
Park Yoochun trong lòng thầm cảm thán, nguyên lai là
con gái nhà giàu. Nhưng có vẻ cũng rất xứng đôi với Shim Changmin, dù sao tên
này cũng có đủ tài lực để nuôi sống cô ấy, không như anh, đã hai mươi ba tuổi đầu
nhưng vẫn chưa quen bạn gái nào được lâu dài, thành tích cũng không tốt nhưng
anh đối với máy vi tính rất có hứng thú nghiên cứu, ba mẹ vốn tính cho anh đi học
đại học nhưng bản thân anh lại không muốn.
“Yoochun oppa làm nghề gì? Cũng tự mở công ty sao?”
Hae Mi mở đôi mắt to tròn nhìn Park Yoochun.
Park Yoochun nhất thời lúng túng, chẳng lẽ lại nói
là thợ sửa máy vi tính??? Anh vừa định mở miệng cười khan thì Shim Changmin bên
cạnh đã mở miệng, khuôn mặt vẫn lạnh băng như cũ, “ồn ào quá đi, Park Yoochun,
anh đừng có cười khúc khích như vậy nữa, khó coi chết đi được!”
“Cái gì…?” Park Yoochun nhỏ giọng lầm bầm, ngay cả
cười cũng không cho người ta cười, thật là bá đạo!
Hae Mi dường như cũng cảm thấy lúng túng, rốt cuộc
ba người cùng nhau trầm mặc, rất nhanh đã đến nhà hàng.
Bàn ăn vốn là bàn bốn người, Park Yoochun ngồi ở giữa
Shim Changmin và Hae Mi, anh cảm thấy không tự nhiên chút nào, nào có ai hẹn hò
lại đem người đàn ông khác đi cùng?
Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Shim Changmin lập
tức chủ động giúp ba người chọn món, Hae Mi dĩ nhiên cảm thấy Shim Changmin rất
phong độ còn Park Yoochun thì chỉ cảm thấy người này vô.cùng.bá.đạo!
Trầm mặc, trầm mặc, vô cùng trầm mặc…
Park Yoochun im lặng, quả nhiên Shim Changmin căn bản
không hiểu lãng mạn là gì, nào có ai hẹn người khác ra ăn cơm mà lại ngồi nhìn điện
thoại di động?
“Changmin oppa đang xem giá cổ phiếu hả?” Hae Min
nhìn Shim Changmin vẫn đang chú tâm vào điện thoại di động, thật ra cô cũng rất
cố gắng tìm đề tài, hy vọng Shim Changmin có thể chú ý đến mình một chút.
Shim Changmin nhìn Hae Mi một cái, “ừ” sau đó lại
đưa tầm mắt đi chỗ khác…
Park Yoochun hướng về phía Hae Mi cười cười, “cậu ấy
chính là như vậy…” ý muốn nói cô đừng để ý đến tên đó.
Đúng lúc này, thức ăn được mang lên, Park Yoochun cảm
thấy nhân viên phục vụ có mặt thật đúng lúc, vừa hay giảm bớt được bầu không
khí lạnh lẽo chết người này.
Hae Mi rất thức thời, thấy Shim Changmin không thèm
ngó ngàng đến mình liền chuyển sang cùng Park Yoochun hàn huyên. Park Yoochun nụ
cười hiền hòa như vậy, vóc người cũng cân đối, không phải là Hae Mi có tình ý
gì với anh, chỉ là cô đang muốn tìm một chiếc cầu.
“Trong nhà Yoochun oppa có anh chị em gì không?” Hae
Mi hỏi.
Park Yoochun cười cười, “không có, tôi là con một.
Hae tiểu thư cũng vậy sao?”
Hae Mi thẹn thùng nói, “ha ha, đúng vậy, nhưng em rất
hy vọng có một anh trai. Có thể theo em đi dạo phố, chơi trò chơi…”
“Ha ha…” Park Yoochun thầm nghĩ, quả nhiên là con
gái nhà giàu được nuông chiều thành hư, anh trai mà xem như đồ chơi…
“Yoochun oppa thật sự rất đẹp trai…” Hae Mi bắt đầu
trở nên hưng phấn, “lần đầu tiên nhìn thấy oppa, em còn tưởng là được gặp
minh tinh!”
Park Yoochun cũng thật tâm mà há miệng cười, “ha ha,
lần đầu tiên được con gái khen giống minh tinh đó!”
Vừa dứt lời, Shim Changmin ngồi bên cạnh tay chợt
run lên, làm dĩa dầu mè “phanh” một tiếng, đổ lên đùi Park Yoochun. Changmin vẫn
giữ vẻ mặt không thay đổi, giọng nói càng thêm phần thản nhiên, “ah, không cẩn
thận rồi, tôi không cố ý.”
Park Yoochun biết tên này nhất định là cố ý, mẹ kiếp!
Nhìn cái bản mặt tiểu nhân đắc chí kìa, thật ghê tởm! May mà anh còn biết kiềm
chế, cố nặn ra gương mặt tươi cười, “ha ha, không sao, không sao…”
Hae Mi cũng cười thẹn thùng, sau đó hướng Park Yoochun
nói, “oppa kiềm chế thật tốt, lần trước em dự một bữa tiệc, thấy nhân viên phục
vụ không cẩn thận làm đổ rượu đỏ, chỉ hơi dính một chút trên người của một người
đàn ông, vậy mà ông ta liền chửi ầm lên, quả thực là không có chút giáo dục
nào.”
“Ha ha, vậy sao…” Park Yoochun trả lời cho có lệ.
“Oppa, đoán xem em học chuyên ngành gì?” Hae Mi lại
mở to mắt hỏi.
Park Yoochun ra vẻ nghi ngờ hỏi, “ngoại ngữ? Rất giống
các nữ sinh xinh đẹp ở khoa ngoại ngữ.”
“Làm gì có,” Hae Min che miệng cười nói, “không phải
đâu, đoán tiếp đi, em cá là anh không đoán được.”
“Chuyện gì đây? Không lẽ học y?” Park Yoochun thật
không dám nghĩ đến cô bé xinh đẹp trước mặt nếu như đi làm bác sỹ thì sẽ ra sao…
thật toát cả mồ hôi.
“Cũng không phải,” Hae Mi nói tiếp, “thật ra thì em
học ngành văn học.”
“Wow, học văn học nhất định là rất đặc biệt rồi?”
Park Yoochun hỏi.
“Ha ha, không có đâu, em đang muốn làm thư ký đây,”
Hae Mi ngượng ngùng nói.
“Uhm, ra là như vậy,” Park Yoochun gật đầu, “Hae tiểu
thư nhìn qua cũng rất có khí chất làm nghệ sỹ đó!”
Vừa nói xong cả hai cùng bật cười.
Lúc này tay của Shim Changmin ở bên cạnh lại một lần
nữa run lên, ly trà nóng trên bàn ngã xuống, trà từ trên bàn chảy lên trên
đùi Park Yoochun, cậu nghiêng người về phía Yoochun nói, “tôi biết anh rất có
khả năng kiềm chế, sẽ không cùng tôi so đo.”
Ly trà kia nhiệt độ đoán chừng cũng khoảng 80 độ, muốn
bỏng chết Park Yoochun rồi, lần này anh nhịn không được nữa, tức giận đứng lên,
“Shim Changmin! Cậu rốt cuộc muốn thế nào đây?! Cậu không ưa tôi thì cứ nói thẳng,
không cần dùng loại phương thức hạ lưu này để ép tôi đi!”
Hae Mi sợ hãi, lo lắng nhìn Park Yoochun.
Vẻ mặt Shim Changmin cũng không có gì thay đổi, bình
tĩnh nói, “lát nữa đi giặt là được rồi.”
Park Yoochun hoàn toàn nổi điên, “mẹ kiếp! không phải
cậu giặt đương nhiên cậu ‘đứng nói chuyện không đau thắt lưng’, cậu có biết quần
áo cậu mỗi ngày đều đổi hai ba lần, mỗi ngày tôi đều phải giặt, trong nhà nhiều
đồ như vậy mà bắt giặt tay! Tôi rốt cuộc có chỗ nào chọc cậu chán ghét khiến cậu
không ưa mà phải hành hạ tôi như vậy?! Ông đây nói cho cậu biết, ông không chơi
nữa! Lát về tôi sẽ thu dọn đồ đạc về nhà ba mẹ!”
Mọi người xung quanh nhất thời há to mồm nhìn Park
Yoochun, ngay cả Hae Mi cũng sửng sốt… ý của anh ấy chẳng phải là hai người họ
đang ở chung một chỗ sao…?
Shim Changmin ở bên cạnh, không nhanh không chậm đứng
lên, nhìn một vòng mọi người xung quanh, sau đó ôm eo Park Yoochun nói, “đứa ngốc
này lại giận dỗi rồi, về nhà tôi còn phải dỗ ngọt lại, xin lỗi, không tiếp cô
được.” Nói xong liền dùng sức nắm tay Park Yoochun sải bước rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét