Sự bồi thường ngọt ngào
Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 7
Park Yoochun ngây
ngốc bị Shim Changmin kéo đến bãi xe, lúc này anh mới kịp phản ứng, hất mạnh
tay cậu ra, “kéo tôi đi làm gì? Còn nữa, lúc nãy tại sao lại ôm eo tôi! Tôi
không phải là phụ nữ, cũng chẳng phải người già…”
Shim Changmin không
trả lời, tự mình lên xe, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc, “lên đi.”
Khuôn mặt Yoochun lập
tức hiện lên hai chữ nghi ngờ, nhưng cũng phải lên xe, “nói đi! Tại sao hết lần
này đến lần khác lại đùa bỡn tôi?! Tôi có thể chịu được lời nói lạnh nhạt của cậu
nhưng làm ơn hãy tôn trọng tôi, tôi cũng có tôn nghiêm!”
Shim Changmin đột
nhiên bật cười, nụ cười vô cùng tự nhiên.
Park Yoochun nhất
thời ngây ngẩn cả người… Shim Changmin cũng biết cười!! Có phải anh nên đi mua
vé số hay không? Shim Changmin biết cười so với tỷ lệ sao hỏa đụng địa cầu còn
thấp hơn a!!!
Khi Shim Changmin quay
đầu lại trên mặt đã không còn nụ cười, bình tĩnh nói, “mấy cô gái như vậy rất
phiền, anh vừa giúp tôi từ chối họ đó.”
“Cái… cái gì? Từ chối?”
Park Yoochun chỉ vào chính mình, “nhưng tôi là đàn ông?!”
Shim Changmin đánh
giá trên dưới, nhìn anh một cái rồi nói, “dùng đàn ông không phải hiệu quả sẽ tốt
hơn sao?”
“Ách…” Park Yoochun
nghẹn ngào, “nhưng cậu không sợ bị người khác kỳ thị sao?”
“Tại sao lại kỳ thị
tôi?” Shim Changmin hỏi ngược lại, “tôi là tội phạm? Hay tôi làm chuyện gì đáng
xấu hổ?”
“Uhm… chuyện này…”
Park Yoochun im lặng, vừa lúc đó Shim Changmin cũng nổ máy xe, anh liếc mắt
đánh giá Shim Changmin từ trên xuống dưới, đột nhiên ý thức được… không phải
Shim Changmin vốn chính là dân đồng tính luyến ai đó chứ? Ah, không phải là rất
nguy hiểm cho mình sao!!!
Nhưng sau đó Park
Yoochun lại nghĩ tiếp, cho dù Shim Changmin thật sự là đồng tính thì hẳn là
cũng không thích mình đâu. Tên này suốt ngày chán ghét mình, cười nhạo mình, trừng
mắt với mình… nào có ai thích một người mà lại làm như vậy?
Nghĩ vậy, tâm tình
anh cũng an tâm hơn, mặc kệ đi, dù sao chỉ cần chịu đựng trong bốn tháng, thời
gian này kết thúc thì dọn đồ rời đi là được rồi, tiếp sau đó mình có thể tiếp tục
cuộc sống tiêu dao tự tại!
Qua vài ngày nữa,
cuối tuần lại đến.
Shim Changmin ở
phòng khách, một bên vừa nghe tin tức, một bên vừa phê duyệt tài liệu, trong khi
Park Yoochun đang quét dọn.
Yoochun chăm chỉ cuối
cùng cũng lau xong phòng bếp, xách xô nước cầm khăn lau ra ngoài quét dọn phòng
khách. Vừa ra đến nơi, nhìn thấy bóng lưng của Shim Changmin, bèn nhỏ giọng mắng,
“Shim Changmin chết tiệt, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, tứ chi không chuyên cần,
ngũ cốc không phân biệt được! Hừ!”
“Hử? Anh nói gì?”
Shim Changmin đột nhiên lên tiếng nói.
Park Yoochun bị làm
cho sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng cười trả lời, “không có chuyện
gì, không có chuyện gì, tôi đang nói sàn nhà làm bằng chất liệu gì mà lại dễ
dàng lau như vậy…”
Shim Changmin cũng
không tập trung nghe Park Yoochun trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào hình ảnh trước
mặt. Park Yoochun tại phía đông bắc của phòng khách đang khom người lau nhà,
tình cờ lúc ngẩng đầu dậy để lau mồ hôi, đột nhiên nhìn thấy Shim Changmin đang
nhìn mình chăm chú, giống như bị điện giật, anh vội vàng quay đầu đi chỗ khác,
làm bộ như không nhìn thấy gì. Trời ơi, Shim Changmin sao lại nhìn anh như vậy
chứ?! Dọa chết người đó! Trái tim của anh cứ như vậy mà đập thình thịch!
Ánh mắt lúc nãy của
cậu ta… không phải là… rất dịu dàng sao?! A a a!!! Mình đang nghĩ cái gì vậy,
có bệnh rồi! Não bộ Park Yoochun hoạt động kịch liệt, anh bắt đầu tự thôi miên
mình, không phải đâu, không phải đâu, tên này chắc là chỉ muốn xem mình có lười
biếng hay không mà thôi… Đừng đoán mò, ma quỷ đi chỗ khác đi, ma quỷ đi chỗ
khác đi!
Sau một hồi tự thôi
miên mình, anh tiếp tục xắn tay áo lên, đến lúc lau bàn trà rồi, Yoochun phô
trương thanh thế ngồi đối diện bàn trà hét lớn với Shim Changmin đang ngồi trên
ghế salon, “tránh ra tránh ra, tôi phải lau bàn trà…” vừa hét vừa hết sức cẩn
thận đi đến, sợ đụng phải Changmin.
Nhưng vốn dĩ chuyện
càng lo lắng thì lại càng dễ phát sinh, Yoochun tâm lý hoảng loạn, không cẩn thận
va vào ghế salon, nhất thời hướng về phía Shim Changmin mà đập mặt vào.
“A… Uhm…”
Rất tình cờ, Shim
Changmin đỡ được anh, nhưng cũng rất tình cờ, môi hai người chạm vào nhau.
Park Yoochun mở to
hai mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng ngàn năm không đổi của Shim
Changmin đang được phóng to gấp mười lần trước mắt mình, đôi mắt đen láy, sâu
hút kia cũng vừa lúc hướng về ánh mắt anh, trên môi lại là cảm giác mềm mại, ấm
áp…
“A a a…” Park
Yoochun vội vàng từ trên ghế sa lon đứng lên, không dám nhìn Shim Changmin,
không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nói, “thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi
không cố ý… lần sau sẽ cẩn thận hơn…”
Shim Changmin giọng
nói vô cùng bình tĩnh đáp lại, “lần sau cẩn thận một chút.” Nhưng nếu lúc này
Park Yoochun ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ có thể thấy Shim Changmin đang đỏ mặt…
Park Yoochun theo bản
năng lè lưỡi liếm liếm môi, sau đó dường như kịp phản ứng, vội lấy tay dùng sức
lau miệng, trời ơi, mình đang làm gì vậy!! Lại cùng một người đàn ông hôn nhau!!!
Đang lúc Park
Yoochun đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì điện thoại của Shim Changmin đột nhiên
vang lên, phòng khách lớn như vậy nhưng chỉ nghe được âm thanh của cậu, “alo,
anh về nước rồi? Xảy ra chuyện gì?... Được, anh cứ ở đó, em sẽ đến liền. Cứ vậy
đi!”
Park Yoochun còn
đang đấu tranh tư tưởng, Shim Changmin đã đứng dậy nói, “tôi ra ngoài sẽ trở lại
ngay, bữa trưa hôm nay nấy thêm một phần nữa.”
“A?” Park Yoochun
còn chưa kịp phản ứng thì Shim Changmin đã mặc áo khoác đi.
Làm cái gì đây? Cậu
ấy đi đón người sao? Park Yoochun nghĩ không ra, thôi, mặc kệ! Đúng rồi, mình
còn phải đi súc miệng!!!!!
Khoảng chừng một giờ
sau, Park Yoochun đang mặc tạp dề đứng ở
phòng bếp làm bữa trưa thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, đoán chừng là Shim
Changmin đã trở về. Qủa nhiên, rất nhanh liền truyền đến tiếng chuông cửa,
Yoochun vội vàng chạy ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy vẻ mặt không vui của Shim Changmin,
“sao chưa thèm nhìn xem là ai đã vội mở cửa cho người ta?”
Park Yoochun không
giải thích được, “a? Tôi nghĩ chắc là cậu… Cho nên…”
“Sau này nếu có người
nhấn chuông thì phải biết là ai rồi mới mở cửa. Đồ ngốc này, nếu anh bị người
ta lừa gạt mang đi thì tôi đền không nổi đâu.” Shim Changmin vừa nói xong, Park
Yoochun mới nhìn thấy bên cạnh cậu còn có một người thanh niên khoảng chừng hai
mươi mấy tuổi, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng đến trong suốt, tóc ngắn
màu nâu, thật là vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu. Anh ta một tay xách hành lý, một
tay kéo Shim Changmin…
Hả? Kéo?!
Park Yoochun còn
chưa kịp phản ứng thì chàng trai xinh đẹp kia đã đã lao đến, “a, cậu chính là
Sweetie? Thật sự rất đẹp trai, mắt hoa đào, trán rộng, môi dày, đúng là loại
hình mà tôi thích!” vừa nói, hai tay vừa vuốt ve khuôn mặt Park Yoochun.
Shim Changmin đứng
một bên chau mày, kéo tay y trở về, “còn có loại nào mà anh không thích sao?”
Sau đó một tay kéo người vào phòng khách.
Park Yoochun cũng
đóng cửa đi theo vào, chỉ thấy Shim Changmin đang rót nước cho người kia, “anh rốt
cuộc đã chọc tới ai?”
Người kia uống sạch
ly nước, khoát tay nói, “kể ra rất dài dòng, hay là khỏi kể đi nha! Sao hả?
Không muốn giới thiệu anh với Sweetie nhà em sao? Hình như cậu ấy hiểu lầm rồi
nha!”
Shim Changmin lúc
này mới kịp phản ứng, xoay người hướng Park Yoochun nói, “đây là bạn của tôi,
Kim Jaejoong, anh ấy phải ở chỗ này vài ngày.”
Park Yoochun lăng
lăng gật đầu, “Uhm, xin chào, tôi là Park Yoochun, anh gọi tôi Yoochun là được
rồi.”
“Tôi dĩ nhiên biết
cậu rồi,” Kim Jaejoong hào hứng nói, sau đó vỗ vai Shim Changmin, “anh đây
không phải ở chỗ em vài ngày đâu, mà là lúc nào tên kia không tìm anh nữa thì
anh sẽ về Mỹ ~”
Shim Changmin toát
mồ hôi lạnh, “vậy nếu tên đó tìm anh cả đời thì sao?”
“Anh đây sẽ ở nhà
em cả đời ~!” Kim Jaejoong vui sướng nói.
Shim Changmin, “… …
…”
“Còn nữa, anh muốn ở
phòng cũ của anh,” Kim Jaejoong nhìn Shim Changmin cười gian.
“Phòng của anh giờ
anh ấy đang ở, anh hỏi anh ấy đi.” Shim Changmin đáp.
Kim Jaejoong quay
người lại, mỉm cười nhìn Park Yoochun, “Sweetie, cho tôi căn phòng đó được
không?”
Thì ra phòng kia là
của anh ta! Park Yoochun nhìn khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của Kim Jaejoong, dĩ
nhiên là đáp ứng, “không thành vấn đề, để tôi giúp anh thay chăn và drap giường.”
“Vậy thì tốt,” Kim
Jaejoong cười cười, nhìn Shim Changmin nói, “Sweetie nhà em quả nhiên hiền
lành, mắt nhìn không tệ nha!”
“… …” Shim Changmin
chau mày xoay người đi.
Sweetie? Anh ta đang
nói mình sao? Park Yoochun thầm nghĩ, nhưng mình từ khi nào mà biến thành
Sweetie của Shim Changmin vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét