I Must Die While In Love
Author: tete
Rating: PG
Pairing: MinChun
Length: Chaptered
Chương 4
“NGƯỜI YÊU?”
Jaejoong gần như hét lên, “Chunnie, đối
tượng mà em tìm là Changmin sao?”
Yoochun không trả lời Jaejoong, đôi mắt anh vẫn đang
nhìn chăm chú vào người đứng đối diện mình, Changmin.
Changmin ngạc nhiên, Changmin bối rối, Changmin hạnh
phúc… Changmin biết Yoochun luôn cần cậu, Changmin biết dù có chuyện gì xảy ra,
dù anh có bất cứ kế hoạch quái gở nào trong đầu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ
luôn cần cậu. Nhưng Changmin thật sự không thể ngờ rằng trong công cuộc thực
nghiệm yêu đương lần này, Yoochun lại chọn cậu làm đối tượng.
Changmin không có bất kỳ hứng thú nào đối với những
chuyện liên quan đến thế giới loài người… Không, nói cho đúng hơn thì cậu không
quan tâm đến bất cứ chuyện gì nếu chúng không dính dáng đến Park Yoochun.
Người
yêu? Được thôi, nếu đó là cách mà anh cần cậu…
Changmin nắm nhẹ hai bàn tay Yoochun đang áp trên mặt
mình, cậu cười, và Yoochun biết nụ cười đó có nghĩa là gì, vì đôi mắt của cậu
đang lệch đi…
“Ừ, người yêu…”
Yoochun phấn khích ôm chầm lấy Changmin, trong khi
Jaejoong thì vẫn giữ nguyên trạng thái bất động vì những gì đang diễn ra trước
mặt mình từ nãy đến giờ.
Não bộ của Jaejoong bắt đầu hoạt động hết công suất
để lý giải tình huống đang xảy ra.
Thứ nhất, Park Yoochun, đứa em mà anh yêu quý bảo rằng
nó muốn yêu.
=> Việc
này cũng không có gì to tát, sớm muộn gì nó cũng thất bại như cái lần đòi khóc
lóc hồi 8 tuổi mà thôi.
Thứ hai, Park Yoochun không cho ai ngoài người yêu “nựng”
cái má phúng phính của nó.
=> Chậc…,
đây thật sự là một vấn đề phải suy nghĩ, thằng nhóc này từ đầu đến chân chỉ có
mỗi gương mặt là có chút giá trị, vậy mà bây giờ lại giở trò keo kiệt không cho
mình xài?
Thứ ba, hai tên nhóc Shim Changmin và Park Yoochun tự
dưng lại đứng trước mặt mình ôm ấp nhau…
=> Haish,
thằng nhóc Shim Changmin này, bình thường trông thông minh thế… vậy mà đụng đến
Yoochun thì ngốc đến không còn thuốc chữa… A, khoan đã, hai đứa nó đang YÊU
nhau?????
“YAH! Hai đứa làm thật đấy hả? Shim Changmin!
Chunnie đã không bình thường rồi, em cũng hùa theo nó là sao?”
Thiên thần dẫn đường Kim Jaejoong một lần nữa phải cố
gắng phát huy sức kiềm chế của mình.
“Hyung, anh nói vậy là sao? Em đang hết sức nghiêm
túc mà ~” Yoochun phồng má, quay sang níu tay Changmin, “Minnie, chúng ta đi
thôi, nếu còn ở lại đây thế nào anh cũng bị Jaejoong hyung biến thành thiên thần
má xệ…”
Changmin nhìn Jaejoong đang tức giận, rồi lại xoay
sang nhìn Yoochun đang cố trưng ra bộ dáng đáng thương…
À, gọi cậu là ‘Minnie’
rồi đấy… Changmin mỉm cười, cậu nắm lấy tay Yoochun, niệm thần chú rồi biến mất.
“Hai đứa ngốc này…” Jaejoong thở dài nhìn hai bóng
người vụt đi trước mắt mình.
“Hôn?”
Changmin tròn mắt nhìn Yoochun đang rất hào hứng đứng
trước mặt mình, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không… Yoochun muốn hai người
HÔN nhau!
“Đúng vậy, Minnie, anh đã nghiên cứu rồi, con người
khi yêu nhau thường làm những hành động thân mật… Những thứ như nắm tay, ôm,…
chúng ta trước khi trở thành người yêu thì cũng đã làm qua hết rồi, chỉ còn hôn
thôi!”
Yoochun cười híp mắt, gương mặt đầy vẻ mong đợi.
“Em tưởng anh không muốn yêu như cách mà loài người
vẫn yêu?”
Changmin nhướng mày nhìn Yoochun.
“Em chẳng biết gì cả, hôn là việc cơ bản, bây giờ
chúng ta đã là người yêu rồi, nếu không làm thì a…”
Lời nói của Yoochun rất nhanh chóng bị cắt ngang bởi
đôi môi của Changmin đã bao phủ lấy môi anh.
Yoochun ngỡ ngàng, anh chỉ biết mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại của
Changmin đang hiện ra trước mặt mình.
Changmin chưa bao giờ hôn, nhưng không có nghĩa là cậu
chưa nhìn thấy một nụ hôn thật sự là như thế nào.
Vào khoảnh khắc khi môi cậu cảm
nhận được sự ấm áp (và có lẽ là cả chút ẩm ướt) từ đôi môi Yoochun, Changmin đã
biết cậu sẽ không thể dừng lại.
Changmin luôn cảm thấy Yoochun có một đôi môi thật ‘kỳ
quặc’, môi dưới của anh luôn quá – đầy – đặn và nó có thể khiến cho Changmin nảy
sinh ra những ý nghĩ ‘kỳ quặc’, chẳng hạn như… cắn lấy nó.
Woa… thật sự đã hôn rồi… phải… phải… phải làm gì tiếp
theo đây? Yoochun cứ như vậy mà ngẩn người ra trong khi Changmin đang bắt đầu cắn
lấy bờ môi dưới của anh.
Yoochun khẽ nhắm mắt, cố gắng tập trung cảm nhận những
cảm giác khác lạ mà xúc giác mang đến.
Sau khi ‘gặm cắn’ môi dưới của Yoochun, Changmin bắt
đầu chuyển đối tượng tấn công sang môi trên, cậu mút nhẹ nó, lưỡi bắt đầu tìm
cách trườn vào khoang miệng Yoochun.
Yoochun mở to mắt, đẩy Changmin ra ngay khi anh cảm
nhận được có một thứ xa lạ đang chạm vào lưỡi mình.
“Min… Minnie…”
Yoochun nhìn Changmin bằng đôi mắt hiện rõ sự bối rối.
Anh cắn môi dưới và không hề biết rằng gương mặt mình đang bắt đầu… đỏ lên.
“Chẳng phải anh nói muốn hôn sao?”
Changmin nhìn
Yoochun đang tự dày vò môi dưới của mình, trong lòng cố gào thét bản thân phải
kiềm chế để không lao vào anh.
“Minnie ah~ ... thật sự không xong rồi… lúc nãy…”
Yoochun thì thầm, anh cầm lấy tay phải Changmin kéo
đến đặt trước ngực mình.
“Trái… trái tim anh… không nghe lời anh nữa… nó cứ rối
tung cả lên, em nghe này…”
Changmin thật sự cảm nhận được nhịp tim đập nhanh bất
thường của Yoochun.
Nhưng vấn đề quan trọng ở đây là…
Tim đập nhanh là bệnh có thể lây sao?
Hết chương 4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét