MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 11
Nhìn Yoochun còn đang
chôn mặt trước ngực mình, Changmin hơi mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ vào những sợi
tóc trên đỉnh đầu Yoochun.
Vẫn ở bên cạnh mình là
tốt rồi, không rời đi là tốt rồi, Yoochun là của Shim Changmin, cứ như vậy là tốt
rồi.
Cánh tay Yoochun cứ thế
mà ôm chặt Changmin, đến một lúc sau, cậu mới giương mắt nhìn Changmin, cười ngố.
“Min… Yoochun đói…” âm
cuối lại kéo dài, cái miệng nhỏ hơi bĩu ra, lại còn vểnh vểnh, giống như là chỉ
dành để làm nũng riêng với Shim Changmin. Changmin cười lớn, ôm lấy gương mặt
phúng phính của Yoochun, hôn lên chóp mũi cậu một cái.
Yoochun nheo mắt lại,
hưởng thụ cảm giác ấm áp như ánh mặt trời mà Changmin mang đến, sau đó lại cười
hi hi như một đứa trẻ.
Hai tay cậu cuốn lấy cổ
Changmin, khi Changmin kéo tay cậu ra, đôi mắt nâu cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt
sâu của Changmin. Hơi thở của cả hai phả ra, quấn lấy nhau, mỗi tấc trong không
khí đều tồn tại hương vị của đối phương, cảm giác được máu trong cơ thể bắt đầy
chảy nhanh hơn.
Yoochun hé môi, ngậm lấy
môi dưới của Changmin, chủ động đem tặng nụ hôn của chính mình; lông mi đen dài
phủ lấy đôi mắt đẹp, cậu cẩn thận vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên môi Changmin,
ngay sau đó lại bị lưỡi Changmin bắt được, hai người cứ thế quyến luyến quấn lấy
nhau, như thể hôn bao nhiêu cũng không đủ.
“Ư…” tiếng rên nhỏ giữa
nụ hôn theo khe hở mà phát ra, âm thanh trong phòng phút chốc mang đậm chất
tình ái, Changmin đem thân thể mảnh khảnh của Yoochun ôm chặt vào người, giống
như hận không thể đem người trước mặt hòa vào mình làm một, không bao giờ tách
ra.
Khi hai người tách ra,
hàng mi dài của Yoochun khẽ nheo lại, im lặng nhìn Changmin, hai mắt cong lên,
khóe miệng còn mang theo nét cười khả ái.
Tay Yoochun không buông
ra, cứ quấn lấy cổ Changmin, nghiêng mặt nhìn anh, khe khẽ phát ra một chuỗi tiếng
kêu làm nũng.
Nhìn Yoochun như vậy,
Changmin chỉ còn cách ôm lấy thân thể mảnh mai của cậu vào lòng, hai chân thon
dài của Yoochun cũng tự động quấn quanh hông anh, khóe môi trái hơi nhếch cao
hơn một chút, đây là biểu cảm của Yoochun mỗi khi đắc ý.
Đeo theo Yoochun đi tới
trước tủ lạnh, Changmin cứ thế xem Yoochun như ba lô mà mang trên người, bản
thân thì coi như không có chuyện gì, vươn tay mở tủ lạnh, một tay ôm lấy eo
Yoochun, môi hôn nhẹ lên đầu tóc mềm mượt của cậu.
“Muốn ăn gì? Anh làm
cho em…” Tiếp tục hôn lên đỉnh đầu Yoochun, Changmin đem sự cưng chiều của cả đời
mình trao gửi lên con người trước ngực.
Yoochun cong môi, thả một
cánh tay ra khỏi cổ Changmin, tùy tiện chỉ vào một miếng thịt hun khói trong tủ
lạnh, hai mắt mở thật to quay lại nhìn Changmin mà cười ngốc.
“Thịt… Thịt…”
Bị hành động của
Yoochun chọc cười, Changmin cười thành tiếng thật lớn, ngón tay thon dài từ
trong tủ lạnh bắt đầu lấy nguyên liệu ra để nấu ăn, không quan tâm đến việc đeo
theo Yoochun trên người, mà Yoochun cũng không thèm để ý đến rau củ trong tủ lạnh,
chỉ quan tâm đến chân giò hun khói mà mình thích nhất, còn đưa mũi về phía trước
mà hít hà, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn của động vật nhỏ.
Changmin đóng tủ lạnh,
nhìn thấy hành động đáng yêu của Yoochun, không nhịn được mà hôn nhẹ lên mũi cậu.
Dường như bất ngờ trước
nụ hôn của Changmin, Yoochun hơi run rẩy khi môi dưới Changmin chạm vào môi cậu,
ngay sau đó liền rơi vào sự dịu dàng mà Changmin chỉ dành riêng cho cậu.
Thức ăn lấy từ trong tủ
lạnh ra đã bắt đầu tan chảy, nước thấm ướt áo sơ mi của Yoochun, vốn dĩ tay
Changmin đang cầm thức ăn nhưng vì chìm đắm trong nụ hôn nên thức ăn bắt đầu rớt
đầy trên mặt đất tạo thành tiếng vang kéo Changmin đang muốn tiến thêm một bước
phải trở về.
Rời đi đôi môi đầy
đặn của Yoochun, Changmin tiếp tục hôn lên gương mặt nhỏ nhắn phúng phính của cậu,
sải bước đem Yoochun đến ghế sa lon trong phòng khách, anh cúi người muốn đặt cậu
xuống ghế. Nhưng chú mèo con này dường như hơi kinh sợ, kiên quyết không buông
Changmin ra.
Changmin nhìn gương mặt
nhỏ ngắn đang nhe răng trước mặt mình trưng ra bộ dáng tức giận. “Min! Không
được… không cần Yoochun…!” Yoochun vừa nói, cánh tay lại càng xiết chặt, khiến
thân thể cả hai dán sát vào nhau.
Changmin mỉm cười, một
tay quấy rối eo Yoochun, một tay đặt ở phần gáy nhẹ nhàng vỗ về, tinh tế cảm nhận
những sợi tóc mềm mại của Yoochun.
“Không có không cần
Yoochun… Changmin sẽ không không cần Yoochun…”
Changmin kiên định từ
chữ từng chữ nói ra rõ ràng, nói xong liền dùng sức cắn vào môi dưới của
Yoochun, xua đi tất cả bất an.
Mèo con nhận được phần
thưởng liền vui vẻ cười, khóe mắt cong cong tạo ra vẻ đẹp mê người, ngón tay
như không có xương, bắt đầu ở bả vai Changmin mà hoạt động.
Nhận ra được điểm này,
Changmin đỏ mặt, bởi vì… chút xôn xao nho nhỏ mà dẫn đến phản ứng thật lớn.
“Anh đi nấu cơm cho em…”
“Yoochun… muốn ăn Min…”
Nói xong liền chống người
dậy, cắn lên vành tai Changmin, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi ấm áp liếm nhẹ ở
nơi nhạy cảm, rồi liếm một đường đến cằm Changmin.
Nên xử lý mèo con này
thế nào đây…?
Mắt chủ nhân tối sầm lại,
vì mèo con đang đùa với lửa này mà dục vọng ngày càng dâng cao. Mèo con lại
không sợ chết, xoay người lại đè lên thân thể chủ nhân, đôi mắt sáng lên, nhìn
thật giống như ánh sao.
Nhẹ nhàng hôn lên mặt
Changmin, Yoochun như cánh bướm nhỏ, lướt qua khóe mắt, mi mắt, chóp mũi, miệng.
Hơi thở Yoochun phả
trên mặt Changmin, ánh mắt mị hoặc bắt đầu quét xuống bên dưới, ngón tay không
an phận cũng bắt đầu hoạt động, kéo áo Changmin ra ngoài, động tác lộ rõ vẻ vội
vàng xao động, khiến Changmin phải bật cười.
Yoochun thấy vậy liền
bĩu môi, há miệng cắn lên yết hầu đang nhấp nhô của Changmin, tiếp đó lại dùng
đầu lưỡi liếm lên cổ anh. Bàn tay không an phận lại tiếp tục đi xuống, tìm cách
cởi quần lót của Changmin, ngón tay mềm nhũn vừa đụng vào đã cảm nhận được bên
dưới của Changmin đang căng cứng.
Hết chương 11
thề là đọc đoạn này k hiểu sao toát hết mồ hôi luôn ý =))
Trả lờiXóaMà Chun có ăn được Min k?thắc mắc nha :D
Cuối cùng cũng ra chap mấy cái chap mới~! Sướng ghê người!MÀ bạn thông cảm nha ~! T đọc hết một lượt rồi mới com đc hí hí
Nhìn chung bạn cũng k mắc nhiều lỗi chính tả lắm mà giọng văn của bạn khá ổn nên không có j phải sửa nhìu~! Mà truyện này có bn chương vậy?
Phần trên mình có ghi độ dài fic đó bạn, khoảng hơn 30 chương :) Chun chỉ dâng mình tới miệng Min thôi chứ sao mà ăn Min được =))))))))))
Xóa