MÈO HOANG
Author: Thiên Luyến Mân
Editor: tete
Rating: MA
Pairing: MinChun & YunJae
Length: 30 chương
Summary: Changmin thích cuộc sống một mình và rồi chú mèo hoang Yoochun xuất hiện....
Chương 16
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của
Changmin, Jaejoong dường như cũng nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, cái miệng nhỏ
nhắn đỏ tươi liền “A” lên một tiếng ra vẻ hiểu rồi, gương mặt xinh đẹp khi mỉm
cười càng khiến cho Yoochun đang cuộn trước ngực Changmin tăng lên vẻ cảnh
giác. Bộ dáng làm nũng với Changmin đã không còn tồn tại, ngược lại cậu cong
cong môi, hai chân mày nhíu chặt vào nhau.
“Sao hả? Nhìn thấy tôi
liền mất đi nụ cười, tôi có gì khiến cậu chán ghét vậy sao?”
Jaejoong được Yunho đặt
trên ghế sa long, thân thể gầy yếu như sợi bông hơi nghiêng xuống, Yunho liền
điều chỉnh vài chiếc gối nhỏ trên ghế đệm, tránh cho Jaejoong không bị ngã xuống.
Đối với hành động của
Yunho, Jaejoong chẳng màng nói lời cảm ơn, hắn chỉ đưa tay kéo y lại, Yunho cúi
đầu nhìn, ánh mắt trước sau như một nhìn hắn. Jaejoong trưng ra gương mặt tươi
cười, khóe mắt lóe lên một tia đắc ý.
Yoochun bất mãn la lên
một tiếng, cậu đối với vẻ ngoài xinh đẹp của Jaejoong thật sự rất bất mãn, cậu
rất sợ Changmin vì vẻ ngoài xinh đẹp kia mà sẽ dừng tầm mắt trên người hắn.
“Các người đến làm gì?
Đã tìm đến tận cửa rồi chắc không phải là muốn đem Yoochun trả lại cho tôi chứ?”
Đầu ngón tay Changmin
xoa xoa lấy phần gáy của Yoochun, hành động này khiến cho mèo nhỏ hơi dịu lại,
đưa mắt nhìn Jaejoong, Changmin nhẹ nhàng mở miệng.
“Tôi chỉ muốn hỏi sau khi Yoochun uống thuốc này… Có thể bị tác dụng phụ hay không? Mới vừa rồi em ấy
chỉ uống một chút… Nhưng có vẻ như không dễ chịu cho lắm.”
Đôi mắt xám tro của
Jaejoong vừa quét qua mặt Yoochun sau đó lại nhìn Changmin, hắn khẽ cười. “Định
hướng cảm xúc hơn lẫn lộn, không có chuyện gì cả, đây là điều phải trải qua khi
uống thuốc này, cậu ấy làm mèo con cũng được một thời gian rồi, đại não chưa
quen với việc hồi phục dần dần cũng là chuyện bình thường.”
Đột nhiên Yoochun đứng
lên, chỉ tay vào Jaejoong đang ngồi trên ghế sa lon mà hét lo. “Jae Jae là người
xấu! Jae Jae bắt nạt Yun!”
Changmin ngay lập tức
kéo Yoochun về bên cạnh mình, ánh mắt lộ ra vẻ bối rối hướng về phía Jaejoong,
sau đó lại quay về nhìn Yoochun đang cong môi, cậu nhóc vẫn không ngừng giãy dụa
khiến cho anh có chút nhức đầu.
Yunho đứng bên cạnh ghế
sa lon bật cười thành tiếng, sắc mặt Jaejoong bắt đầu trở nên khó coi, hắn nghiến
răng, trừng mắt nhìn con mèo nhỏ không biết trời cao đất rộng kia.
“Tên nhóc này đúng là
không sợ chết mà…! Đừng tưởng rằng cậu có người khác làm chỗ dựa thì có thể
không biết lớn nhỏ như vậy!” Jaejoong nói đến đây liền kích động muốn đứng lên,
nhưng mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, cả cơ thể hắn mất thăng bằng mà ngã
về phía sau.
Yunho ngay lập tức đỡ lấy
thân thể gầy yếu của hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của
Jaejoong.
“Em không uống thuốc tuột
huyết áp sao?”
Đối mặt với câu hỏi của
Yunho, khóe môi Jaejoong lộ ra nụ cười nhợt nhạt. “Anh không lấy, dĩ nhiên em
không uống.”
Lời lẽ thật sự rất tùy
hứng, khiến cho Changmin cảm thấy Jaejoong cùng tên nhóc trong lồng ngực mình
thật sự là cùng một loại.
Yunho nhíu mày, đang muốn
rời đi lại bị Jaejoong ôm chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Anh
đi lấy thuốc.”
“Đợi đấy, không vội.”
Yunho bất đắc dĩ nhìn hắn,
Jaejoong chỉ mỉm cười, không để cho Yunho có bất kỳ cơ hội nào phản bác, hắn
nhìn về phía Changmin và Yoochun, giọng nói trở nên khó chịu.
“Các người về đi,
Yoochun không sao cả… Thuốc kia… Thật ra thì bất kể uống nhiều hay ít, lý tính
cũng sẽ quay trở lại, tôi cần nghỉ ngơi, biến đi!”
Bị Jaejoong hạ lệnh đuổi
khách, hai người được Yunho tiễn đến cửa, Yoochun bực bội rên rỉ, vẻ mặt ra chiều
rất để ý, đôi tay ôm chặt lấy cánh tay Changmin, nét mặt phấn chấn không giống
như người vừa tỉnh ngủ chút nào.
Changmin tỏ ý xin lỗi
nhìn Yunho đang mỉm cười ôn hòa. “Xin lỗi, vậy chúng tôi về trước…”
“Nhà cậu cũng gần đây
thôi nên tôi không tiễn nữa… Jaejoong em ấy còn…” Yunho nhìn vào người đang ngồi
trong nhà, ánh mắt lộ ra chút bận tâm.
Changmin mỉm cười gật đầu,
ôm lấy Yoochun cúi đầu chào Yunho, cũng không quản đến việc cậu đang la toáng
lên.
“A a~ còn làm gì nữa vậy
Min…!” Rõ ràng là năng lực sắp xếp từ ngữ đã có tiến bộ hơn, Yoochun ngay cả lời
mắng người cũng trở nên rành mạch hơn. Changmin bất đắc dĩ cười cười, nói tiếng
tạm biệt với Yunho sau đó liền kéo mèo nhỏ không an phận rời đi.
Trên đường đi, Changmin
cẩn thận quan sát cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của người ngồi trong góc kia,
đôi mắt Yoochun tò mò nhìn xung quanh, khi đang ngang qua một nhà kính, cậu đột
nhiên đi chậm lại, nhìn vào căn nhà có vẻ như không có người ở kia.
“Sao hả?”
“Nhà…”
Nhìn về phía ngôi nhà
kia, Changmin nghi hoặc quay sang nhìn Yoochun. “Đây không phải là nhà của
chúng ta…”
Yoochun quay mặt nhìn
Changmin, khóe miệng mang theo nụ cười nhu hòa, cậu cúi đầu, đem tay Changmin
và tay mình đan chặt vào nhau, sau đó hướng về phía trước một bước, dường như
muốn mở cửa căn nhà kia.
“Yoochun?”
“Nhà của em, là nhà của
em.” Khẽ cười với Changmin, Yoochun chạy về phía trước, khiến cho Changmin phải
vội đuổi theo, khi hai người dừng bước trước cửa nhà, đầu óc Changmin mới bắt đầu
hoạt động.
Yoochun nói là nhà của
em ấy, vậy tức là…
“Yoochun?”
“Ừ?”
“Em đã nhớ lại chuyện
trước kia rồi phải không?”
Yoochun đang tìm chìa
khóa nhà chợt dừng lại một lát, sau đó cậu lại tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất,
dời chậu hoa đi, chiếc chìa khóa màu bạc dưới chậu hoa hiện ra, Yoochun cầm
chìa khóa trong tay, chậm rãi đứng lên, quay đầu lại mỉm cười. “Đúng vậy, em đã
nhớ ra rồi… Nhưng điều này cũng không có nghĩa gì cả, không phải sao?”
Nhìn thấy biểu tình cô
đơn kia của Changmin, trái tim Yoochun chệch đi nửa nhịp đập, thật ra cậu rất sợ
ngày này sẽ đến, nhưng người đứng trước mặt mình dường như còn sợ hãi hơn. Cậu
vươn tay ôm lấy cổ Changmin, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má của anh, động tác lấy
lòng như lúc còn là mèo con, giọng nói khêu gợi vang lên bên tai Changmin.
“Em vẫn là mèo con của
Shim Changmin… Điều này không hề thay đổi… Hay là… Anh đã thay đổi?”
Changmin kéo Yoochun
ra, bình tĩnh nhìn hốc mắt đã ửng đỏ của Yoochun, anh khẽ thở dài, lấy tay chạm
nhẹ vào khóe mắt cậu, động tác mang theo sự yêu thương cùng đắc ý.
“Anh sẽ không thay đổi…
Sẽ không.”
Nghe thấy câu trả lời
này, Yoochun nở nụ cười rực rỡ, kéo mặt Changmin xuống, ấn môi mình lên môi
anh, một nụ hôn nhẹ nhàng và thuần khiết.
Ôm lấy Yoochun,
Changmin đối với động tác mở cửa của cậu cũng trở nên an tâm hơn. Yoochun nắm
tay anh, bắt đầu mở miệng nói một câu dài hoàn chỉnh, điều mà trước giờ
Changmin chưa từng thấy.
“Đây là nơi ở trước đây
của em, em vốn là một nhà nghiên cứu thực vật, chuyên nghiên cứu các loài hoa.”
Xoay tay cầm của cánh cửa, Yoochun đẩy cửa ra, khóe miệng mang theo ý cười. “Mời
vào, chính em còn không nhớ được bao lâu mình đã chưa trở về nhà của chính
mình.”
Theo chân Yoochun đi
vào bên trong, Changmin nhìn xung quanh thầm đánh giá. Ngôi nhà vì đã lâu không
có người ở nên đồ đạc bị phủ một lớp bụi mỏng, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được
người trước mặt mình trước kia là người như thế nào; có chút lộn xộn nhưng vẫn
chỉnh tề, phòng khách rất sạch sẽ nhưng bàn nghiên cứu lại hơi lộn xộn. Trên mặt
bàn là kính hiển vi và một chồng tài liệu để tán loạn. Changmin bước đến, nhìn
những giấy tờ trên bàn, có thể thấy được vài dòng chữ lúc thì viết ngoáy, lúc
thì viết mềm mại rất đẹp, quả nhiên rất giống chữ của Yoochun.
“Nhàm chán sao? Anh
nhìn cái gì vậy? Trên bàn rất lộn xộn!” giọng nói của Yoochun kéo Changmin quay
lại, trùng hợp lại vừa lúc khiến cho mặt Yoochun đập vào ngực Changmin, khiến
cho cậu trong nháy mắt đỏ mặt.
“Chữ của em và em cũng
giống nhau.” Changmin cười nhẹ gạt đi những sợi tóc trên trán Yoochun, mái tóc
rối tung mang theo hương vị của ánh nắng mặt trời, thật giống như lần đầu tiên
hai người gặp mặt, Yoochun mang bộ dáng của một chú mèo nhỏ hướng về phía anh
mà ra oai.
“Cái gì?” Yoochun ngẩng
mặt lên trợn tròn mắt nhìn Changmin.
“Không có gì cả.”
Changmin cúi người hôn
lên môi Yoochun khiến cậu kinh ngạc mà đứng sững trong vài giây, nhưng sau đó
cũng thuận theo bản năng mà đáp lại nụ hôn của anh. Một tay cậu ôm lấy đầu
Changmin sát lại, đưa môi mình tiến sâu hơn nữa. Nhân lúc Yoochun dừng lại vì
thở dốc, Changmin liền cướp đi quyền chủ động, khiến cho nụ hôn càng trở nên
triền miên, hô hấp theo đó mà càng khó khăn hơn.
Changmin theo thói quen
đưa tay vào bên trong vạt áo của Yoochun, hơi lạnh tỏa ra từ đầu ngón tay anh
khiến cho Yoochun hơi giật mình, khẽ la lên một tiếng, trong nháy mắt hai người
liền tách ra. Đôi mắt Yoochun bị bao phủ bởi một tầng sương mờ ẩn dưới hàng mi
cong, chăm chăm nhìn Changmin, đôi môi hồng hơi hé mở, càng giống như đang mời
gọi.
Hết chương 16
Mời gọi kìa =))~
Trả lờiXóaNói chứ, càng ngày càng thích bạn Jung nha, thê nô cũng có cái giá trị của thê nô =))))))~
ss thix nhất là câu "Bây giờ anh làm gì đã không cần em cho phép nữa rồi" của bạn Yun *mắt long lanh* còn 2 tên chủ tớ mèo kia thì khỏi nói rồi, sến hok chịu đc =]]
Xóa