Sự bồi thường ngọt ngào
Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 11
Ngày hôm sau, khí trời rất tốt, ánh mặt trời chiếu
sáng rực rỡ.
Park Yoochun chính là bị ánh sáng rực rỡ như vậy làm
cho tỉnh giấc, anh mở mắt cố thích ứng với ánh sáng mặt trời, sau đó vươn tay
mò mò ở đầu giường, tìm điện thoại di động, đã mười một giờ rồi, nhưng anh vẫn
còn muốn ngủ tiếp. Yoochun ném di động sang một bên, chuẩn bị tiếp tục ngủ,
nhưng lúc này anh mới đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua!!
Ngày hôm qua, sau khi tắm rửa xong liền đi ra ngoài,
sau đó gặp Changmin trước cửa phòng tắm, sau đó hôn nhau, sau đó… Park Yoochun
nhất thời cảm giác như đất bằng dậy sóng, anh vén chăn bông lên, phát hiện ra
mình có mặc đồ ngủ, nhưng là áo ngủ của Shim Changmin, hơn nữa, ngoại trừ áo ngủ
ra thì không còn mặc cái gì khác!!
Chẳng lẽ… chuyện tối hôm qua là thật…
Làm sao bây giờ, mình thế nhưng lại cùng Shim
Changmin làm loại chuyện đó… Lần đầu tiên của mình… là với đàn ông… hơn nữa…
mình còn nằm dưới!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên Shim Changmin xuất
hiện trong tầm mắt của anh, giọng nói vô cùng bình thản nhưng ánh mắt lại hết sức
dịu dàng, “dậy rồi hả? Có đói không?”
“……” Park Yoochun im bặt! Môt lát sau, anh mới kịp
phản ứng, hét lên giận dữ, vang dội nóc nhà, “Kim Jaejoong trời đánh kia, anh
đi chết cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Ngay lập tức, một đầu lông xù xuất hiện ở khe cửa, “hắc
hắc, Sweetie, tôi làm bữa trưa nha, bữa trưa vô cùng ngon luôn, coi như là tôi
nhận lỗi cho chuyện tối qua nha ~”
“Cút!” Park Yoochun ném gối qua, có thể thấy được
Park Yoochun bình thường tuy ngốc nghếch nhưng lúc nổi giận lên cũng không dễ dụ
nha.
Shim Changmin vẫn đứng nguyên tại chỗ, đắp chăn lại
cho Yoochun, “tôi đi lấy cơm cho anh, có gì không thoải mái thì nhớ nói với
tôi” vừa nói vừa xoay người rời đi.
Park Yoochun lúc này mới nhớ ra, Changmin không đi
làm sao? Vì mình nên không đi làm?
Rất nhanh, Shim Changmin mang thức ăn lên, hướng về
phía anh cau mày, “muốn tôi đút không?”
Park Yoochun đỏ mặt, vừa định nói không cần, nhưng rất
nhanh lại nhớ ra chuyện quan trọng, cảnh giác hỏi, “đây là do Kim Jaejoong làm?
Tên đó làm thì tôi không ăn, chết đói cũng không ăn!”
Shim Changmin thiếu chút nữa bật cười, “yên tâm, anh
ấy sẽ không bỏ thuốc nữa đâu.”
Park Yoochun bĩu môi, lúc này mới cầm chén đũa bắt đầu
ăn, tối hôm qua vận động cả đêm, anh cũng sắp chết đói rồi.
Shim Changmin nhìn anh ăn như lang như hổ, miệng
cũng khẽ cười.
Yoochun rời mặt khỏi chén cơn, ngẩng đầu lên, khó chịu
nói, “cười cái gì mà cười!”
Changmin vươn tay, dịu dàng lấy hạt cơm dính ở khóe
miệng Yoochun xuống, “anh thoạt nhìn rất có sức sống, vậy mà Jaejoong còn nói
anh sẽ bị sốt nhẹ.”
“Hừ, tôi dĩ nhiên phải vui vẻ! Tên ác ma kia, mới
nhìn tưởng đâu là một chú cừu con đáng yêu, vậy mà lại dám làm ra loại chuyên
này!” Park Yoochun vô cùng hối hận, tại sao lúc đó lại không nghe lời Changmin
‘cách xa tên đó một chút!”
Changmin vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên điện
thoại vang lên, cậu mở máy, “alo?”
Sau đó dùng tiếng Anh nói bô bô một hồi, Park
Yoochun nghe câu được câu mất nhưng anh có thể đoán ra được người đang gọi kia
nhất định là người đang tìm Kim Jaejoong!
Sau năm phút, Changmin rốt cuộc cũng cúp điện thoại,
cười cười nhìn Yoochun, “muốn trả thù không? Ngày mai ở nhà chờ.”
“A?” Park Yoochun vẻ mặt mờ mịt.
Shim Changmin vẫn ra vẻ thần bí như vậy, cười cười,
còn nói, “anh nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng bên cạnh, có gì cứ gọi.” vừa nói vừa dọn
chén đũa đi ra ngoài.
Park Yoochun cố gắng dùng chiều rộng cái trán của
mình để suy nghĩ, nghĩ mãi cuối cùng đi đến kết luân, có lẽ nào Shim Changmin sẽ
‘bán đứng’ Kim Jaejoong?! Nếu thật sự như vậy thì sẽ có trò hay để xem rồi…
Yoochun nằm ở trên giường làm ổ suốt một ngày, thỉnh
thoảng Changmin lại mang đồ ăn vặt đến cho anh, bữa tối cũng do Kim Jaejoong phụ
trách, Changmin lại mang lên phòng cho Yoochun, tóm lại cả ngày hôm nay, Park
Yoochun trôi qua vô cùng thoải mái.
Nụ cười của Shim Changmin xuất hiện cũng nhiều hơn,
nhưng cậu vẫn không nhắc gì đến chuyện phát sinh tối qua.
Đến tối, Shim Changmin đến công ty lấy tài liệu,
Park Yoochun vừa ăn cơm vừa xem ti vi.
Kim Jaejoong rón rén đi đến, miệng nở nụ cười ngọt đến
mức tỷ lệ đường tuyệt đối là 100%, Yoochun thiếu chút nữa bị nụ cười này dụ dỗ.
Jaejoong kéo tay Yoochun, mở miệng làm nũng,
“Sweetie, cậu đừng trách tôi nữa, Changmin là anh em với tôi, tôi thấy cậu ấy
thích cậu mà không dám nói ra, dĩ nhiên là nóng lòng rồi, cho nên mới…”
Park Yoochun trời sinh tính tình dễ mềm lòng (dễ dụ),
nhìn khuôn mặt chân thành của Kim Jaejoong theo sát mình nói xin lỗi, dù có bao
nhiêu tức giận cũng biết mất, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “nhưng anh cũng không
thể… cũng không thể dùng cách này được!”
Kim Jaejoong cười cười, “ai da, lần trước có cho người
khác dùng thử, hiệu quả thực không tệ… hơn nữa thời gian phát tác nhanh, cho
nên mới dùng đó ~”
Park Yoochun trong nháy mắt bất lực, được lắm, chắc
là anh ấy đã bỏ thuốc người kia, không trách được người kia tìm anh ấy đến long
trời lở đất…
“Nhưng mà tôi nào có được may mắn như cậu, Changmin
thích cậu nhiều lắm đó…” Kim Jaejoong vỗ vỗ vai của Yoochun, bày ra bộ dáng làm
bà mai cho phía nhà trai, “cho nên cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, Changmin
của chúng tôi vừa cao lớn, đẹp trai, giàu có, tính tình lại dịu dàng, chung
tình, ông xã tốt như vậy cậu đi lừa gạt ở đâu mà ra được! Cho nên cậu phải cảm
ơn tôi đi!”
“A ~” Jaejoong nói xong lời cuối cùng thật khiến
Yoochun không thể trách y được, ngược lại còn phải cảm ơn y, có thể thấy được
công phu miệng lưỡi của Kim Jaejoong ghê gớm đến mức nào, nhưng Park Yoochun
cũng không thèm cùng y so đo, xem ngày mai ai mới là người cười đến cuối cùng!
“Vậy tôi đi trước đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi
nha!” Kim Jaejoong vừa nói vừa đắc ý rời đi, không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của
Yoochun.
Yoochun ngồi xem ti vi, đợi mãi vẫn chưa thấy Shim
Changmin trở về, trái tim đột nhiên có chút mơ hồ không yên tĩnh, lo lắng không
biết liệu Changmin có xảy ra chuyện gì hay không? Từ lúc nào mà bản thân anh đã
không thể rời xa cậu ấy, lo lắng cho cậu ấy?
Yoochun thở dài, dù lúc trước anh không phải là gay,
nhưng bây giờ có vẻ như đã thành gay rồi. Chiều hôm nay lúc Changmin ôm anh đến
phòng vệ sinh, anh không hề cảm thấy có chỗ nào không tự nhiên, cũng cảm thấy
việc đụng chạm thân thể với Changmin là việc quen thuộc dị thường.
Ngay lúc Yoochun đang suy nghĩ lung tung thì lầu dưới
truyền đến tiếng xe hơi, anh biết, Changmin đã trở lại.
Qủa nhiên, Shim Changmin rất nhanh liền đi lên lầu,
từ trong lòng ngực lấy ra một túi nhựa màu trắng, bên trong là bắp nướng, cậu
chìa ra trước mặt anh, “ăn đi.”
Park Yoochun nhất thời cảm động đến mềm nhũn ra! Vì
vừa nãy trước khi đi ra ngoài, Shim Changmin thuận miệng hỏi mọi người có muốn
ăn khuya không, Kim Jaejoong nói không ăn vì sợ mập, nhưng Yoochun lại đùa giỡn
nói, “tự nhiên muốn ăn bắp nướng!” nhưng sau đó còn nói thêm, “đã trễ thế này
chắc không có chỗ bán đâu, tôi cũng không cần ăn,” anh hoàn toàn không nghĩ đến
Shim Changmin thật sự lại đi mua!
Bắp còn rất nóng, đoán chừng là trên đường về được
che chở rất cẩn thận, Park Yoochun trong nháy mắt bị làm cho tan chảy!
Changmin nhìn Yoochun đang ngơ ngác cúi đầu, nhíu
mày hỏi, “sao vậy? Không muốn ăn hả?”
Yoochun lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn cậu, “tại sao cậu
lại tốt với tôi như vậy?”
Shim Changmin nhất thời sửng sốt, một lát sau mới kịp
phản ứng, “anh thật muốn biết?”
“Ừ.” Park Yoochun gật đầu.
“Tôi thích anh…” Changmin đột nhiên nhìn sâu vào mắt
Yoochun, đôi mắt đen láy tràn đầy thâm tình, “ngay từ giây phút đầu tiên nhìn
thấy anh.”
Yoochun ngẩn người, không nghĩ đến Changmin lại trả
lời trực tiếp như vậy, sau đó Yoochun đột nhiên hỏi một câu mà chính anh hỏi
xong cũng muốn tự cắn lưỡi mình, “lúc trước tỏ tình với Jaejoong cũng nói vậy
sao?”
Changmin sửng sốt, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, “không
phải.”
“A~~~” Yoochun vì che giấu sự bối rối của bản thân
nên lôi bắp từ trong túi ra ăn, sau đó hướng Changmin nói, “còn đứng đó làm gì,
tôi hỏi xong rồi, giờ muốn xem ti vi, cậu còn đứng đây làm chi!”
Changmin giương khóe
miệng lên, xoay lưng đi ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét