Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 12

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 12



Sáng hôm sau, Park Yoochun thật vất vả mới leo xuống giường được, Shim Changmin vẫn ở nhà cùng anh. Yoochun làm ổ trên ghế salon xem ti vi, Changmin ngồi một bên làm việc trên laptop.


‘Kính cong kính cong’ tiếng chuông cửa vang lên.


Changmin đứng dậy mở cửa, Yoochun cũng nhoài người ra khỏi ghế salon, tò mò nhìn xem người nhấn chuông là ai. Cửa vừa mở ra, Yoochun đã nhìn thấy một người thanh niên vóc dáng cao lớn, gương mặt rất nhỏ, đôi mắt xếch màu lam, tóc vuốt dựng đứng, một thân tây trang màu đen nổi bật, trông rất có khí chất vương giả. Tóm lại là rất đẹp trai, so với vẻ đẹp của Shim Changmin thì người này càng toát lên một loại khí chất cao quý.


Changmin và người thanh niên kia trao đổi với nhau bằng một thứ tiếng rất lạ, không phải là tiếng Anh, Yoochun đoán chừng có lẽ hai người họ đang nói tiếng Đức. Người thanh niên kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, Shim Changmin cũng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, rất nhanh sau đó, Changmin liền dẫn người thanh niên kia lên lầu, Yoochun không để ý đến thắt lưng đang đau của mình, cũng vội vàng đuổi theo tham gia náo nhiệt.


Hai người kia quả nhiên đi đến cửa phòng của Kim Jaejoong.


Shim Changmin gõ cửa, “Jaejoong, mở cửa đi!”


“A, chuyện gì? Đến đây!” Jaejoong chân mang dép xỏ ngón vội vã ra mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy người thanh niên bên cạnh Changmin thì trên mặt hiện ra nét kinh hải, vội vàng muốn đóng cửa lại, nhưng đã không kịp nữa rồi. Người thanh niên kia một tay đẩy cửa phòng, lách người vào, sau đó cửa phòng bị đóng lại trong tích tắc.


Yoochun ở bên ngoài chỉ nghe thấy thanh âm tức giận xen lẫn ủy khuất của Kim Jaejoong, “Shim Changmin, em dám bán đứng anh!!”


Sau đó lại nghe thấy giọng tiếng Hàn của người thanh niên kia, “em trốn đủ chưa?”


Giọng của Kim Jaejoong, “không có… A không phải, anh nghe em nói, nghe em nói đã… Yunho… bình tĩnh, bình tĩnh…”


‘Xoẹt…’ tiếng xé vải vóc.


“Anh đừng như vậy… Em biết lỗi rồi… Anh đang làm đau em đó… Jung Yunho, em nói cho anh biết... uhm…” nghe qua có thể đoán ra là người khác đã trực tiếp dùng miệng ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia.


Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng thở gấp của Kim Jaejoong, “a… Yun… nhẹ một chút… a…”


Park Yoochun đứng ngoài cửa cảm thán, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bình thường Kim Jaejoong như ác ma, đụng phải người kia thì chỉ biết ngoan ngoãn.


“Hài lòng chưa?” Shim Changmin nhướng mày nhìn Yoochun.


Yoochun nhất thời sững sờ, phất tay một cái, “ha ha ha, tôi đang học hỏi mà! Khuya hôm trước chắc Jaejoong cũng dùng loại tâm tình này để nghe tiếng rên la của tôi, thật là mười năm phong thủy luân chuyển, ha ha ha…”


“…” Shim Changmin câm nín.


Buổi trưa, Kim Jaejoong không xuống nhà ăn trưa, nghe nói là đã ngủ thiếp đi.


Buổi tối, Kim Jaejoong cũng không xuống nhà ăn tối, nghe nói là không xuống giường được rồi, Jung Yunho mang bữa tối lên tận phòng. Park Yoochun tâm tình phấn chấn vào thăm Jaejoong, vừa bước vào đã nhìn thấy khuôn mặt ngọt nào của y đang ăn cơm, Jung Yunho ngồi bên cạnh đút từng muỗng một. Thấy Yoochun tới, Jaejoong oán giận nhìn anh, “Sweetie, tôi đối với cậu tốt như vậy nhưng cậu lại bán đứng tôi?!”


“Hả? Không phải là chủ ý của tôi, hoàn toàn là do Changmin nhà anh đó!” Park Yoochun nắm lấy tay Jaejoong nói, “anh cũng đừng trách cậu ấy, cậu ấy chẳng qua cảm thấy anh cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, nên mới muốn giúp anh một chút! Anh xem, Yunho nhà anh đối với anh thật tốt nha, đút cơm cho ăn nữa kìa, tôi đây còn phải tự mình ăn, đúng không?” Mấy lời này là Yoochun cố tình đem trả lại hết cho Jaejoong.


Jaejoong lúc này cũng không thể cùng Yoochun so đo, nhưng vẫn xoay gương mặt nhỏ nhắn qua một bên, nhìn chằm chằm Jung Yunho, “không cần anh đút, em tự ăn!”


Jung Yunho nhíu mày, hướng Jaejoong nói một câu tiếng Đức, Jaejoong lập tức thẹn thùng, gương mặt như táo đỏ, Yoochun nhìn thấy mà suýt buồn nôn. Sau đó Jaejoong cũng trả lời lại một câu tiếng Đức, Jung Yunho liền nở nụ cười rạng rỡ.


Park Yoochun có cảm giác mình là kẻ dư thừa, Jung Yunho lịch sự nhìn anh cười cười, Yoochun cũng cười lại một cái sau đó thả tay đang cầm tay Jaejoong ra.


Jung Yunho cũng mang gương mặt vạn năm không đổi, nhưng so với Shim Changmin lại không giống. Changmin bản tính vốn lạnh lùng, không thích cười, Yunho là trời sinh người Đức tính tình cẩn thận, ít nói nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện rất dịu dàng, hơn nữa cũng biết cười, nhất là với Kim Jaejoong, quả thực là cưng chiều Jaejoong tới trời.


Nhưng nếu so sánh mà nói, Shim Changmin đối với chuyện không hứng thú sẽ không cười, mỗi một chi tiết nhỏ trong hành động đều có sự quan tâm, Park Yoochun cảm thấy Shim Changmin như vậy càng đáng quý hơn.


Yoochun xuống lầu dưới, Changmin đang ngồi xem báo, thấy anh đi xuống liền hỏi, “Jaejoong đang ăn cơm hả?”


Yoochun gật đầu, “buồn nôn muốn chết.” Sau đó bắt đầu nhiều chuyện nhìn Shim Changmin, trong mắt lóe lên tia sáng tò mò, “Jung Yunho kia có phải là người mà Jaejoong thích khi còn bé không?”


Shim Changmin liếc Park Yoochun một cái nhưng vẫn trả lời, “đúng vậy.”


“Vậy hai người họ tại sao lại quen biết? Có phải lúc ở Đức Jaejoong đã làm chuyện gì với Yunho nên anh ta mới phái nhiều người như vậy đi tìm Jaejoong?” Park Yoochun tiếp tục mang vẻ mặt ‘bà tám’, ngồi xuống bên cạnh Shim Changmin, tinh thần vô cùng phấn chấn cầm một túi bắp rang bơ, chuẩn bị nghe chuyện thị phi.


Changmin bình thản nhìn Yoochun, “những thứ lá cải này anh không cần biết.”


“…” Park Yoochun bĩu môi, thì ra lúc nãy mình đã quá khen ngợi Changmin rồi, tên này mặt mũi vừa cứng ngắc lại vừa keo kiệt hẹp hòi!


Changmin nhìn vẻ mặt của Yoochun lập tức khẳng định người này đang đem mình ở trong lòng mắng chửi tám trăm lần, cậu đành nói, “anh thật muốn biết sao?”


Park Yoochun trong nháy mắt khuôn mặt sáng bừng, “ừ!”


“Vậy nếu tôi nói cho anh nghe thì anh sẽ trả công cái gì đây?” Shim Changmin lại bắt đầu lên kế hoạch dụ dỗ bạn nhỏ họ Park.


“Tùy cậu.” Park Yoochun nghĩ thầm vua cũng thua thằng liều, mình còn cái gì không thể cho chứ?


“Được, là anh nói đó, đừng có đổi ý.” Khóe miệng Shim Changmin khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, bắt đầu kể cho Yoochun nghe chuyện của Kim Jaejoong và Jung Yunho.


Sau khi Kim Jaejoong đến Frankfort, y bắt đầu ngầm hỏi thăm tin tức của Jung Yunho, hơn nữa còn lên kế hoạch tiếp cận Yunho. Khi có được sự tín nhiệm từ Yunho, Jaejoong lại lên kế hoạch phá hư thương vụ vô cùng quan trọng của hắn, kế hoạch đại thành công, Kim Jaejoong liền bỏ trốn. Jung Yunho giận dữ, tìm Kim Junsu đòi người, Junsu lúc này mới kể cho hắn nghe về tình yêu lúc bé, nhớ mãi không quên của Jaejoong dành cho hắn, kết luận là mọi chuyện chỉ đơn thuần ‘vì yêu sinh hận’ nên Jaejoong muốn trừng phạt Yunho một chút mà thôi. Jung Yunho sau khi biết được chân tướng sự việc thì không còn tính toán đến việc Jaejoong làm hỏng thương vụ kia nữa, chỉ cảm thấy tức giận vì y đã phản bội mình. Kim Junsu cùng Jung Yunho đoán chừng Kim Jaejoong đang ở nhà Shim Changmin nên hắn liên lạc với Changmin để tìm người. Jaejoong sau khi bị đem lên giường lăn qua lăn lại vài vòng thì hoàn toàn bị Yunho thuần phục.


Park Yoochun nghe xong mọi chuyện liền thở dài một tiếng, “ra là như vậy, Kim Jaejoong quả nhiên có chút tài năng, thật đúng là một mũi tên trúng hai đích!”


Shim Changmin vẫn tiếp tục bình thản, tay nắm chặt tờ báo.


Park Yoochun rộn ràng ăn bỏng ngô, không biết trong đầu đang nghĩ gì, một lát sau, anh đột nhiên mở miệng ra hỏi, “a, tôi hỏi này, tối nay Yunho muốn cùng Jaejoong ngủ chung một phòng phải không? Hay là tôi phải đi dọn dẹp phòng khách?”


Changmin không thèm nhìn anh, chỉ nhàn nhạt hỏi, “anh nói thử xem?”


Yoochun bĩu môi, “tôi cũng biết là cậu sẽ không thẳng thắn trả lời tôi mà, mẹ kiếp, lúc nào cũng nói bóng nói gió, bày đặt làm ra vẻ bí hiểm!”


Changmin không tức giận, ngược lại còn mỉm cười, “không phải anh cũng không thẳng thắn trả lời tôi đó sao? Tối hôm qua tôi nói thích anh, anh trả lời tôi thế nào?”

Park Yoochun sửng sốt hai giây, sau đó mặt mũi xám xịt đi ra khỏi phòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét