Sự bồi thường ngọt ngào
Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 13
Kim Jaejoong và Jung Yunho ở lại nhà Changmin hai
ngày, đến ngày thứ ba thì phải trở về Mỹ, dù sao thì hang ổ của Jaejoong vẫn là
nước Mỹ kia.
Tại phi trường,
Jaejoong lôi kéo tay Yoochun không chịu buông, bày
ra vẻ mặt khóc lóc nhìn anh, “Sweetie, tôi rất không nỡ rời xa cậu…”
“Ha ha, vậy đừng đi nữa.” Yoochun bật cười, thật ra
thì con người của Jaejoong cũng không tệ lắm, cũng rất có nghĩa khí, “nhưng thế
gian không có bữa tiệc nào không tàn, anh cũng phải đi thôi…”
“Changmin…” Jaejoong nhìn về phía Changmin, “anh
cũng không nữa rời xa em…”
Shim Changmin chau mày, gạt tay Jaejoong đang níu
kéo Yoochun ra, “đi nhanh đi, sau này tụi em sẽ qua thăm anh.”
Jaejoong lúc này mới gật đầu, nhìn Changmin nói, “Changmin,
em đừng quên những gì anh đã nói với em, nếu thương cậu ấy, hãy để cậu ấy được
tự do, biết không?”
Changmin đảo mắt, dường như có chút mất hứng, “biết
rồi.”
Jaejoong lại cười cười nhìn Yoochun, sau đó nắm lấy
tay Yunho, “vậy tụi anh đi nhé, đừng nhớ thương anh quá nha!”
Yunho cũng mỉm cười tạm biệt Changmin và Yoochun rồi
cùng Jaejoong xoay người rời đi.
“Vừa rồi Jaejoong nói gì với cậu vậy?” Yoochun tò mò
hỏi Changmin. Vừa nãy anh có nghe Jaejoong nói ‘cậu ấy’, là nói anh sao?
“Không có gì.” Changmin không vui nói, trong mắt có
chút lạnh lùng, “không liên quan đến anh, chúng ta về nhà thôi.”
Yoochun không hài lòng vểnh miệng lên, “uhm…”
Hai người trở về nhà, cũng đã bốn giờ rưỡi chiều.
Yoochun nấu
cơm xong liền lên lầu gom quần áo. Những ngày qua, Yoochun đối với những
việc này đã thuộc như cháo, đoán chừng đem so với người vợ đảm đang cũng không
sai biệt lắm. Anh cũng không hiểu sao mình lại cam tâm tình nguyện sống ở đây,
chỉ biết rằng cảm thấy ở cùng Changmin, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Yoochun đột nhiên nhớ ra, hôm nay là vừa tròn một tháng
anh đến ở nhà Changmin, lúc trước anh và Changmin có hẹn ước, sau một tháng anh
sẽ có hai ngày nghỉ, vậy là anh có thể về nhà rồi?
Đang lúc Yoochun mãi suy nghĩ thì Changmin đã đi đến
bên cạnh anh, Yoochun ôm đống quần áo, vẻ mặt đáng thương nhìn Changmin, “hôm
nay hình như đã tròn một tháng, tôi có thể về nhà thăm ba mẹ được hay không?”
Changmin thoáng chốc ngẩn người, qua một phút sau mới
có phản ứng, “ừ, tùy anh.”
Yoochun nhất thời cũng ngơ ngác theo, không phải
theo lẽ thường thì Changmin sẽ nói, ‘không được, không cho’ sao? Sao đột nhiên
lại hào phóng như vậy? Chẳng lẽ cậu ấy muốn buông tha cho mình?... Mặc kệ đi, về
nhà trước rồi nói, về nhà rồi suy nghĩ kỹ vậy!
Yoochun hạ quyết tâm, “cơm tôi đã nấu rồi, quần áo sạch
của cậu tôi đã treo trong tủ.”
Changmin chăm chú nhìn Yoochun, không rõ đang suy
nghĩ cái gì, cuối cùng gật đầu, “ừ, biết rồi.”
Yoochun không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Changmin,
anh thu dọn vài bộ quần áo, gọi về nhà, sau đó đeo ba lô, chạm nhẹ lên
laptop của Changmin nói, “tôi đi đây, nhớ ăn cơm đó.”
Thấy Changmin gật gật đầu, phát ra một âm tiết đơn
đáp lại mình, Yoochun mới đi xuống lầu.
Còn lại một mình ở trong phòng, Changmin bất đắc dĩ
cười cười, giọng nói mang đầy vẻ cưng chiều, “thật là, chỉ muốn giữ anh thật chặt
không cho đi đâu cả, đồ ngốc này…”
Yoochun về đến nhà liền bị ba mẹ hôn hít vô cùng nhiệt
tình, làm cho anh nhớ lại quãng thời gian học trung học. Sau khi ăn cơm tối,
Yoochun về phòng định đánh một giấc ngon lành, thế nhưng trong lòng đột nhiên lại
có cảm giác vắng vẻ.
Anh ngửa mặt nhìn trần nhà, lấy tay gối lên đầu, “này,
Shim Changmin, không lẽ tôi đã bị trúng độc của cậu rồi? Tại sao không có cậu nằm
bên cạnh tôi lại cảm thấy kỳ lạ?”
“Tôi biết, nhất định là cậu đã hạ độc trên người tôi…
Cậu đúng là đồ khốn kiếp…”
“Nếu như tôi nói, tôi cũng thích cậu… Nhưng hình như
tôi không xứng với cậu cho lắm, ôi… cậu có tiền như vậy, tôi thì là kẻ không có
gì, chỉ biết miệng ăn núi lở…”
“Shim Changmin, cậu là đồ khốn, tại sao phải xuất hiện
trong cuộc sống của tôi…”
“A khốn kiếp, không ngủ được!! Tại sao trong đầu lúc
nào cũng hiện ra bản mặt lạnh lùng của Shim Changmin chứ!!”
“Một Shim Changmin nhảy ra, hai Shim Changmin nhảy
ra, ba Shim Changmin nhảy ra, bốn…” cứ như vậy, Park Yoochun đếm hơn năm ngàn
Shim Changmin, rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ…
Bất quá, đây chỉ là khởi đầu, ngày tiếp theo, ban
ngày đều hoàn hảo, đến tối Yoochun lại mất ngủ, ngày thứ ba đành đầu hàng.
Ba giờ rưỡi chiều, một chiếc xe hơi màu đen đi đến sửa
chữa “Chun Chun”, trong xe là một người thanh niên đeo kính râm, mặt mũi trông
rất đẹp trai. Tiếp theo, lại nhìn thấy một thanh niên mang dép xỏ ngón màu trắng
ôm theo hành lý bao lớn bao nhỏ đi ra ngoài, nhét hết hành lý vào ghế sau, còn
bản thân thì ngồi vào tay lái phụ.
“Đi thôi, lần này sẽ ở nhà cậu lâu đó.”
“Bao lâu?” Kính râm đẹp trai nhíu mày.
“Cả đời.” Dép xỏ ngón màu trắng tươi cười, mắt khép
thành hình hoa đào.
Một năm sau…
Tại phi trường,
Shim Changmin không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, lâu
lâu lại đưa mắt nhìn xung quanh, “đồ ngốc kia, sao còn chưa xuống máy bay nữa!
Không phải là lạc đường chứ? Thật là…”
“Changmin~ ~” một vòng tay ấm áp trong nháy mắt ôm
trọn Changmin, cậu chỉ kịp thấy một thanh niên đầu tóc nhuộm vàng, mặc áo sơ mi
kẻ ca rô đang nhiệt tình lao vào trong lòng cậu.
“Park Yoochun! Lần sau anh mà còn dám về trễ thì sẽ
biết tay em!” Lời nói nghe có vẻ hung hăng, nhưng trên mặt Changmin lại không
nhịn được nở nụ cười, bàn tay đem Yoochun siết vào trong ngực, “sao lại biến
mình thành bộ dạng ma quỷ như thế này?”
“Cái gì mà ma quỷ? Jaejoong bảo là rất đẹp trai!”
Yoochun bĩu môi.
Một năm qua, Yoochun đã đi du học, chuyên ngành IT,
Kim Jaejoong trước khi đi chính là nói chuyện này, y hy vọng Changmin có thể để
Yoochun sang Mỹ du học, không nên để lỡ một tài năng như vậy. Changmin lúc đầu
rất do dự, nhưng sau khi Yoochun bày tỏ tình cảm, Changmin cũng suy nghĩ thông
suốt hơn, cậu quyết định để anh rời đi.
“Jaejoong đem anh làm hư mất rồi, Yunho sao lại
không trông coi anh ấy chút nào vậy?” Changmin vô cùng bất mãn nói.
“Thôi đi, đàn ông nước Đức thành thật như vậy làm
sao có thể quản được tiểu yêu tinh nước Mỹ?” Yoochun vô cùng khinh thường, “a~
em nói là sẽ sắp xếp công việc cho anh mà, là ở bộ phận nào vậy?”
“Vị trí rất gần với em.”
“Cái gì?”
“Thư ký của em…”
“Cút! Anh là một sinh viên tài năng từ Mỹ về, làm
thư ký cho em chẳng phải là thiệt thòi lắm sao?”
“Anh đừng quên, tiền du học của anh là của em!”
“Shim Changmin, đồ lòng dạ hẹp hòi, đừng chạy…”
End
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét