Sự bồi thường ngọt ngào
Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered
Without author's permission!
Chương 9
Sáng sớm ngày hôm
sau, khi Park Yoochun tỉnh lại đã không thấy Shim Changmin đâu, đoán chừng là cậu
đã đi làm.
Yoochun nhìn đồng hồ
thấy đã hơn tám giờ, cũng đến lúc phải làm bữa sáng, bản thân anh bỏ bữa sáng
cũng không sao, nhưng mấu chốt là còn Kim Jaejoong, anh không thể làm chậm trễ
người khác được, nghĩ vậy anh liền vội vàng rời giường làm bữa sáng.
Yoochun vừa đứng
bên bếp ăn vừa suy tư chuyện tối hôm qua, hành động của Shim Changmin thật sự
khiến anh không thể nào hiểu nổi. Một người đàn ông như thế nào lại có thể hôn
một người đàn ông khác? Vấn đề là hôn xong còn làm như chưa xảy ra chuyện gì?!
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, không thể như vậy! Vạn nhất Shim Changmin thật
sự là gay thì mình cũng không thể để bản thân bị lợi dụng như vậy được! Nhưng tối
hôm qua hình như chính mình cũng không bài xích…
“A a a, phiền chết
đi được!” Park Yoochun đưa tay gãi gãi tóc của mình, lúc quay người lại đột
nhiên nhìn thấy Kim Jaejoong đang ngồi ở bàn ăn mỉm cười ngọt ngào với mình,
“wow! Jaejoong, anh làm tôi sợ muốn chết! Anh ngồi đây nhìn tôi làm gì?”
Kim Jaejoong vô tội
phồng má làm mặt bánh bao nói, “tôi đói bụng mà, nhìn thấy cậu đang làm bữa
sáng nên tôi tới đây ngồi chờ…”
“Ách, được rồi.”
Park Yoochun thừa nhận bản thân đối với Kim Jaejoong thật sự không có sức chống
cự.
“Nhưng mà Sweetie
này, lúc nãy cậu nói cái gì phiền chết vậy?” Kim Jaejoong nhíu mày nhìn Park
Yoochun, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ.
Park Yoochun cảm thấy
Kim Jaejoong thật sự là người có thể tin cậy được, anh nhanh chóng đem bữa sáng
đặt xuống bàn ăn, sau đó kéo ghế lại ngồi sát bên Jaejoong, nói, “anh ăn đi,
tôi có việc muốn hỏi anh.”
Kim Jaejoong cắm
cúi ăn, vừa ăn vừa mở to hai mắt nhìn Yoochun, “có chuyện gì mà sao
lại thần bí như vậy?”
“A~ Jaejoong à, anh
không cảm thấy Shim Changmin có điểm gì khác lạ sao?” Park Yoochun thấp giọng
hỏi, tựa như sợ người khác nghe thấy, nhưng thực tế nơi này chỉ có hai người họ
mà thôi ~.~
“Có điểm gì không
đúng?” Kim Jaejoong lắc đầu, “không có, so với lần trước khi tiễn tôi đi thì
hoàn toàn giống… có gì không đúng đâu, chỉ là bên cạnh cậu ấy có thêm Sweetie,
nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, cùng với tên kia rất giống nhau, cho
mình là ai chứ? Cả ngày tỏ vẻ lạnh lùng, hừ!”
Park Yoochun biết
Kim Jaejoong đang chửi người vẫn luôn truy lùng y, nhưng bây giờ trọng điểm
không phải là cái này. Anh cố gắng suy tư tìm từ ngữ thích hợp, đột nhiên hai mắt
tỏa sáng, “đúng rồi… anh không cảm thấy tính hướng giới tính của Shim Changmin
có chút vấn đề sao?”
Kim Jaejoong ngơ
ngác, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy muỗng, ánh mắt trợn thật lớn, lắc đầu.
“Thật không có vấn
đề sao? Anh không cảm thấy…” Park Yoochun chau mày suy nghĩ.
Kim Jaejoong rút
cái muỗng trong miệng ra, nói, “thật không có vấn đề gì cả, cũng là thích đàn
ông như trước đây thôi mà!”
Park Yoochun “A” một
tiếng, nhưng đột nhiên kịp phản ứng, đem sữa trong miệng vừa uống vào, toàn bộ
phun ra ngoài, “phụt…”
“A? Sao hả?” Kim
Jaejoong ngơ ngác hỏi.
Park Yoochun kích động,
“ý của anh là… Shim Changmin trước giờ vẫn là gay?!!”
“Đúng vậy, có vấn đề
gì sao?” Kim Jaejoong thẳng thắn trả lời.
“Đương nhiên là có
vấn đề!!” Park Yoochun kích động đến thiếu chút nữa nói ra ‘ngày hôm qua cậu ấy
hôn tôi’, nhưng vừa kịp nghĩ lại không nói ra sẽ tốt hơn, anh liền đổi câu nói, “tôi còn
tưởng cậu ấy thích phụ nữ.” Vốn dĩ Park Yoochun muốn nói ‘bình thường’ nhưng lại
nhớ đến Kim Jaejoong lần đầu tiên gặp anh đã nói ‘anh là loại tôi thích’, có lẽ
Kim Jaejoong cũng là gay, nên phải đổi cách nói uyển chuyển hơn.
“A, vậy à…” Kim
Jaejoong đột nhiên cười gian xảo, nhìn Park Yoochun từ đầu đến chân, “ý của cậu
là Changmin chưa từng nói chuyện này với cậu?”
“Đúng vậy, cho đến
giờ cậu ấy vẫn chưa đề cập qua!” Park Yoochun gật đầu.
Kim Jaejoong ra vẻ
suy tư, sờ sờ cằm… xem ra Changmin vẫn chưa ăn sạch Sweetie, ngay cả tỏ tình
cũng chưa làm! Cái này… Qúa kém, quả thực rất mất thể diện!
Park Yoochun không
biết Jaejoong đang suy nghĩ chuyện gì, bèn tò mò hỏi, “Shim Changmin… Cậu ấy là
gay từ nhỏ sao? Cậu ấy từng quen bạn trai chưa? Cậu ấy thích mẫu người như thế
nào?”
Kim Jaejoong cười,
“rất nhiều người cũng không phải vừa sinh ra thì đã là đồng tính, Changmin cũng
thế. Thật ra thì Changmin rất đáng thương, trước kia nhà tôi và nhà cậu ấy là
hàng xóm, ba của cậu ấy rất xấu tính, khiến mẹ cậu ấy uất ức mà chết, lại còn
hay đánh đập cậu ấy. Khi còn bé, mẹ tôi thích cho tôi mặc đồ của bé gái, tôi đặc
biệt thích theo cậu ấy còn cậu ấy cũng thích chăm sóc tôi… Sau đó cậu biết chuyện
gì xảy ra không? Cậu ấy nói thích tôi! Tên nhóc đó…” Kim Jaejoong càng kể càng
hưng phấn, thiếu chút nữa là nhảy lên ghế, “khi tôi nói với cậu ấy rằng tôi là
con trai, cậu ấy đã ngây người thật lâu!”
“Vậy sau đó thì
sao? Thì sao?” Park Yoochun cũng bật cười theo.
“Sau đó cậu ấy vẫn
thích tôi…” Kim Jaejoong vênh mặt, “cậu ấy nói không ngại thì tại sao tôi phải
để ý?”
“A???” Park Yoochun
giật mình há hốc mồm, “vậy sau đó hai người làm sao lại…???”
Kim Jaejoong bỏ
nguyên quả trứng vào miệng, vừa nhai vừa nói, “ây da, cậu phải hiểu nha, lúc đó
chúng tôi mới sáu, bảy tuổi, coi như là tình yêu gà bông đi! Một ngày nọ, có một
bé trai từ Đức về, đến ở nhà tôi, wow, cậu biết không, bé trai đó đẹp trai vô
cùng! Tuổi tác cũng trạc cỡ tôi, nhưng so với tôi và Changmin thì cao hơn rất
nhiều, ánh mắt còn có màu lam, đặc biệt xinh đẹp. Lúc ấy tôi ngay lập tức thích
cậu ta, Changmin lúc đầu cũng không thích, nhưng về sau cũng lại cùng cậu ta đi
chơi!”
Park Yoochun lo lắng
hỏi, “vậy sau đó?”
Kim Jaejoong thở
dài, “tên đáng chết vô lương tâm kia phụ lòng tôi rồi trở về Đức, còn tôi với
Changmin lúc này cũng chỉ còn tình anh em, bất quá từ đó về sau tôi và Changmin
đều trở thành gay triệt để… Tên đáng chết kia còn lừa gạt lấy đi robot đồ chơi
mà tôi thích nhất, cứ như vậy một đi không trở lại… Tôi quả thực hận chết hắn
ta…”
Park Yoochun thổn
thức, Kim Jaejoong quả nhiên là khéo kể chuyện, cả một câu chuyện tình yêu từ hồi
sáu bảy tuổi mà kể đến tận bây giờ. Có điều Shim Changmin và Kim Jaejoong cũng
thật quá buồn cười mà, cả hai tự bẻ nhau cong queo thành gay, đến cuối cùng lại
trở thành anh em =.=
“A? Chờ một chút!?”
Park Yoochun lúc này mới chợt nhận ra điều gì, “người mà anh chọc giận ở Đức rồi
phải bỏ trốn đến tận đây, không phải là…”
Ai ngờ Kim Jaejoong
vừa nghe đến đây mặt liền đổi sắc, “không phải! Không phải! Tên kia sao có thể
là cậu bé mà tôi từng thích, là U-know dịu dàng lại hay cười?! Tôi cùng lắm chỉ
mới trêu chọc hắn một chút thì hắn đã phái nhiều người như vậy tìm tôi trả thù,
đàn ông gì mà nhỏ mọn muốn chết!” Kim Jaejoong đứng dậy phất tay một cái, “tôi
còn phải đi liên lạc với Junsu một chút, lỡ như nó mở miệng đem hành tung của
tôi bán đứng cho tên kia thì coi như xong…”
Park Yoochun nhìn
bóng lưng Kim Jaejoong rời đi, đột nhiên nhớ lại những lời y vừa nói, ‘Thật ra
thì Changmin rất đáng thương, ba của cậu ấy rất xấu tính, khiến mẹ cậu ấy uất ức
mà chết, lại còn hay đánh đập cậu ấy’… Có lẽ cậu ấy thích Kim Jaejoong là bởi
vì anh ấy đối xử tốt với cậu ấy? Không thích cười là vì những trải nghiệm khi
còn bé?
Nhưng nghĩ lại thì…
ngày hôm qua cậu ấy hôn mình, ý muốn biểu đạt rằng đã yêu mình?!! Ngày đó mình
chạy trong mưa đến văn phòng, cậu ấy tức giận như vậy là vì… lo lắng…? Ngày đó
khi cùng Hae Mi trò chuyện, cậu ấy luôn làm đổ thức ăn nước uống lên người mình
là vì… ghen tuông??!
Cậu ấy luôn trừng mắt
nhìn mình, xa lánh mình là vì không biết cách biểu đạt? Trời ạ! Cho nên chính
là mình bị cậu ấy… thích?!
Park Yoochun ngước
mặt lên trời, gương mặt muôn màu muôn vẻ, vô cùng kỳ quái.