Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 9

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 9



Sáng sớm ngày hôm sau, khi Park Yoochun tỉnh lại đã không thấy Shim Changmin đâu, đoán chừng là cậu đã đi làm.


Yoochun nhìn đồng hồ thấy đã hơn tám giờ, cũng đến lúc phải làm bữa sáng, bản thân anh bỏ bữa sáng cũng không sao, nhưng mấu chốt là còn Kim Jaejoong, anh không thể làm chậm trễ người khác được, nghĩ vậy anh liền vội vàng rời giường làm bữa sáng.


Yoochun vừa đứng bên bếp ăn vừa suy tư chuyện tối hôm qua, hành động của Shim Changmin thật sự khiến anh không thể nào hiểu nổi. Một người đàn ông như thế nào lại có thể hôn một người đàn ông khác? Vấn đề là hôn xong còn làm như chưa xảy ra chuyện gì?! Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, không thể như vậy! Vạn nhất Shim Changmin thật sự là gay thì mình cũng không thể để bản thân bị lợi dụng như vậy được! Nhưng tối hôm qua hình như chính mình cũng không bài xích…


“A a a, phiền chết đi được!” Park Yoochun đưa tay gãi gãi tóc của mình, lúc quay người lại đột nhiên nhìn thấy Kim Jaejoong đang ngồi ở bàn ăn mỉm cười ngọt ngào với mình, “wow! Jaejoong, anh làm tôi sợ muốn chết! Anh ngồi đây nhìn tôi làm gì?”


Kim Jaejoong vô tội phồng má làm mặt bánh bao nói, “tôi đói bụng mà, nhìn thấy cậu đang làm bữa sáng nên tôi tới đây ngồi chờ…”


“Ách, được rồi.” Park Yoochun thừa nhận bản thân đối với Kim Jaejoong thật sự không có sức chống cự.


“Nhưng mà Sweetie này, lúc nãy cậu nói cái gì phiền chết vậy?” Kim Jaejoong nhíu mày nhìn Park Yoochun, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ.


Park Yoochun cảm thấy Kim Jaejoong thật sự là người có thể tin cậy được, anh nhanh chóng đem bữa sáng đặt xuống bàn ăn, sau đó kéo ghế lại ngồi sát bên Jaejoong, nói, “anh ăn đi, tôi có việc muốn hỏi anh.”


Kim Jaejoong cắm cúi ăn, vừa ăn vừa mở to hai mắt nhìn Yoochun, “có chuyện gì mà sao lại thần bí như vậy?”


“A~ Jaejoong à, anh không cảm thấy Shim Changmin có điểm gì khác lạ sao?” Park Yoochun thấp giọng hỏi, tựa như sợ người khác nghe thấy, nhưng thực tế nơi này chỉ có hai người họ mà thôi ~.~


“Có điểm gì không đúng?” Kim Jaejoong lắc đầu, “không có, so với lần trước khi tiễn tôi đi thì hoàn toàn giống… có gì không đúng đâu, chỉ là bên cạnh cậu ấy có thêm Sweetie, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy, cùng với tên kia rất giống nhau, cho mình là ai chứ? Cả ngày tỏ vẻ lạnh lùng, hừ!”


Park Yoochun biết Kim Jaejoong đang chửi người vẫn luôn truy lùng y, nhưng bây giờ trọng điểm không phải là cái này. Anh cố gắng suy tư tìm từ ngữ thích hợp, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, “đúng rồi… anh không cảm thấy tính hướng giới tính của Shim Changmin có chút vấn đề sao?”


Kim Jaejoong ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy muỗng, ánh mắt trợn thật lớn, lắc đầu.


“Thật không có vấn đề sao? Anh không cảm thấy…” Park Yoochun chau mày suy nghĩ.


Kim Jaejoong rút cái muỗng trong miệng ra, nói, “thật không có vấn đề gì cả, cũng là thích đàn ông như trước đây thôi mà!”


Park Yoochun “A” một tiếng, nhưng đột nhiên kịp phản ứng, đem sữa trong miệng vừa uống vào, toàn bộ phun ra ngoài, “phụt…”


“A? Sao hả?” Kim Jaejoong ngơ ngác hỏi.


Park Yoochun kích động, “ý của anh là… Shim Changmin trước giờ vẫn là gay?!!”


“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Kim Jaejoong thẳng thắn trả lời.


“Đương nhiên là có vấn đề!!” Park Yoochun kích động đến thiếu chút nữa nói ra ‘ngày hôm qua cậu ấy hôn tôi’, nhưng vừa kịp nghĩ lại không nói ra sẽ tốt hơn, anh liền đổi câu nói, “tôi còn tưởng cậu ấy thích phụ nữ.” Vốn dĩ Park Yoochun muốn nói ‘bình thường’ nhưng lại nhớ đến Kim Jaejoong lần đầu tiên gặp anh đã nói ‘anh là loại tôi thích’, có lẽ Kim Jaejoong cũng là gay, nên phải đổi cách nói uyển chuyển hơn.


“A, vậy à…” Kim Jaejoong đột nhiên cười gian xảo, nhìn Park Yoochun từ đầu đến chân, “ý của cậu là Changmin chưa từng nói chuyện này với cậu?”


“Đúng vậy, cho đến giờ cậu ấy vẫn chưa đề cập qua!” Park Yoochun gật đầu.


Kim Jaejoong ra vẻ suy tư, sờ sờ cằm… xem ra Changmin vẫn chưa ăn sạch Sweetie, ngay cả tỏ tình cũng chưa làm! Cái này… Qúa kém, quả thực rất mất thể diện!


Park Yoochun không biết Jaejoong đang suy nghĩ chuyện gì, bèn tò mò hỏi, “Shim Changmin… Cậu ấy là gay từ nhỏ sao? Cậu ấy từng quen bạn trai chưa? Cậu ấy thích mẫu người như thế nào?”


Kim Jaejoong cười, “rất nhiều người cũng không phải vừa sinh ra thì đã là đồng tính, Changmin cũng thế. Thật ra thì Changmin rất đáng thương, trước kia nhà tôi và nhà cậu ấy là hàng xóm, ba của cậu ấy rất xấu tính, khiến mẹ cậu ấy uất ức mà chết, lại còn hay đánh đập cậu ấy. Khi còn bé, mẹ tôi thích cho tôi mặc đồ của bé gái, tôi đặc biệt thích theo cậu ấy còn cậu ấy cũng thích chăm sóc tôi… Sau đó cậu biết chuyện gì xảy ra không? Cậu ấy nói thích tôi! Tên nhóc đó…” Kim Jaejoong càng kể càng hưng phấn, thiếu chút nữa là nhảy lên ghế, “khi tôi nói với cậu ấy rằng tôi là con trai, cậu ấy đã ngây người thật lâu!”


“Vậy sau đó thì sao? Thì sao?” Park Yoochun cũng bật cười theo.


“Sau đó cậu ấy vẫn thích tôi…” Kim Jaejoong vênh mặt, “cậu ấy nói không ngại thì tại sao tôi phải để ý?”


“A???” Park Yoochun giật mình há hốc mồm, “vậy sau đó hai người làm sao lại…???”


Kim Jaejoong bỏ nguyên quả trứng vào miệng, vừa nhai vừa nói, “ây da, cậu phải hiểu nha, lúc đó chúng tôi mới sáu, bảy tuổi, coi như là tình yêu gà bông đi! Một ngày nọ, có một bé trai từ Đức về, đến ở nhà tôi, wow, cậu biết không, bé trai đó đẹp trai vô cùng! Tuổi tác cũng trạc cỡ tôi, nhưng so với tôi và Changmin thì cao hơn rất nhiều, ánh mắt còn có màu lam, đặc biệt xinh đẹp. Lúc ấy tôi ngay lập tức thích cậu ta, Changmin lúc đầu cũng không thích, nhưng về sau cũng lại cùng cậu ta đi chơi!”


Park Yoochun lo lắng hỏi, “vậy sau đó?”


Kim Jaejoong thở dài, “tên đáng chết vô lương tâm kia phụ lòng tôi rồi trở về Đức, còn tôi với Changmin lúc này cũng chỉ còn tình anh em, bất quá từ đó về sau tôi và Changmin đều trở thành gay triệt để… Tên đáng chết kia còn lừa gạt lấy đi robot đồ chơi mà tôi thích nhất, cứ như vậy một đi không trở lại… Tôi quả thực hận chết hắn ta…”


Park Yoochun thổn thức, Kim Jaejoong quả nhiên là khéo kể chuyện, cả một câu chuyện tình yêu từ hồi sáu bảy tuổi mà kể đến tận bây giờ. Có điều Shim Changmin và Kim Jaejoong cũng thật quá buồn cười mà, cả hai tự bẻ nhau cong queo thành gay, đến cuối cùng lại trở thành anh em =.=


“A? Chờ một chút!?” Park Yoochun lúc này mới chợt nhận ra điều gì, “người mà anh chọc giận ở Đức rồi phải bỏ trốn đến tận đây, không phải là…”


Ai ngờ Kim Jaejoong vừa nghe đến đây mặt liền đổi sắc, “không phải! Không phải! Tên kia sao có thể là cậu bé mà tôi từng thích, là U-know dịu dàng lại hay cười?! Tôi cùng lắm chỉ mới trêu chọc hắn một chút thì hắn đã phái nhiều người như vậy tìm tôi trả thù, đàn ông gì mà nhỏ mọn muốn chết!” Kim Jaejoong đứng dậy phất tay một cái, “tôi còn phải đi liên lạc với Junsu một chút, lỡ như nó mở miệng đem hành tung của tôi bán đứng cho tên kia thì coi như xong…”


Park Yoochun nhìn bóng lưng Kim Jaejoong rời đi, đột nhiên nhớ lại những lời y vừa nói, ‘Thật ra thì Changmin rất đáng thương, ba của cậu ấy rất xấu tính, khiến mẹ cậu ấy uất ức mà chết, lại còn hay đánh đập cậu ấy’… Có lẽ cậu ấy thích Kim Jaejoong là bởi vì anh ấy đối xử tốt với cậu ấy? Không thích cười là vì những trải nghiệm khi còn bé?


Nhưng nghĩ lại thì… ngày hôm qua cậu ấy hôn mình, ý muốn biểu đạt rằng đã yêu mình?!! Ngày đó mình chạy trong mưa đến văn phòng, cậu ấy tức giận như vậy là vì… lo lắng…? Ngày đó khi cùng Hae Mi trò chuyện, cậu ấy luôn làm đổ thức ăn nước uống lên người mình là vì… ghen tuông??!


Cậu ấy luôn trừng mắt nhìn mình, xa lánh mình là vì không biết cách biểu đạt? Trời ạ! Cho nên chính là mình bị cậu ấy… thích?!


Park Yoochun ngước mặt lên trời, gương mặt muôn màu muôn vẻ, vô cùng kỳ quái.


Chương 10


Chương sau có cảnh hot, có ai hóng không? Set pass thì sao nhỉ? =))))))

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 8

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 8


Buổi chiều, Kim Jaejoong cùng Shim Changmin đi mua sắm, lúc trở lại thật sự khoa trương vô cùng, trong xe của Shim Changmin tất cả đều là quần áo, giày dép, nước hoa, mỹ phẩm của Kim Jaejoong. Park Yoochun cuối cùng cũng hiểu ra được chân lý ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’… Shim Changmin đối với Kim Jaejoong thật sự là ‘muốn gì được đó’, chưa từng thấy lên tiếng phản đối bất kỳ điều gì.


Park Yoochun đột nhiên cảm thấy có chút không công bằng, tại sao cùng là người mà đãi ngộ lại khác biệt lớn như vậy? Mặc dù Jaejoong thật sự rất xin đẹp, đáng yêu…


Buổi tối sau khi cơm nước xong, Kim Jaejoong bắt đầu kể cho Park Yoochun nghe lý do vì sao y phải đột nhiên trở về nước. Chuyện là như vầy…


Kim Jaejoong có một em trai, từ nhỏ đã sống ở Frankfort nước Đức, bản thân Kim Jaejoong vốn là kỹ sư máy tính ở Mỹ, nhân dịp công ty cho nghỉ phép nên y quyết định sang Frankfort vui chơi, kết hợp thăm em trai. Không ngờ y đến Đức lại gây ra chuyện lớn đến nỗi ngay cả Mỹ cũng không dám quay về, chạy thẳng tới nhà Shim Changmin mà chạy nạn. Còn cụ thể là đã gây ra tai họa gì thì Kim Jaejoong chưa nói, Park Yoochun cảm thấy cũng không nên hỏi, dù sao thì chuyện cũng chính là như vậy.


Đến khuya, Kim Jaejoong và Shim Changmin mỗi người ôm một cái máy tính lên mạng chat chit, Kim Jaejoong vừa ngậm kẹo mút vừa chat vừa cười đến run rẩy cả người. Chỉ có Park Yoochun im lặng rửa chén, sau đó còn trải giường, thay dép cho Kim Jaejoong…


Mẹ kiếp, mình từ lúc nào mà phải chịu khổ như vậy! Cũng sắp biến thành phụ nữ rồi! T_T Park Yoochun mặc dù trong lòng căm giận, bất bình, nhưng cũng không dám thể hiện ra. Dù sao Shim Changmin tuy quá đáng nhưng Kim Jaejoong vẫn là người tốt.


“Jaejoong à, giường của anh tôi đã trải rồi, dép để ở chân giường.” Park Yoochun vào phòng của Shim Changmin, hướng Kim Jaejoong đang hí hửng nghịch máy tính nói.


“A, tốt quá, tôi về phòng đây!” Kim Jaejoong vừa nói vừa cầm laptop đứng dậy miệng còn lẩm bẩm, “ngay cả Junsu cũng kêu mình quay về, có lầm hay không? Tên kia lợi hại đến vậy sao?”


Trong khi đó Park Yoochun đứng bên cạnh đột nhiên nhớ ra Kim Jaejoong ngủ phòng của mình rồi, vậy mình phải ngủ ở đâu đây?!!! Anh vội vàng mở miệng hỏi Shim Changmin, “vậy… khuya hôm nay tôi ngủ nơi nào??”


Shim Changmin giương mắt lên nhìn anh một cái, “tùy anh.”


“Ah, tôi thích sạch sẽ, không được ngủ cùng tôi nha!” Kim Jaejoong nở nụ cười vô tội nhìn Park Yoochun, sau đó quay sang trừng mắt với Shim Changmin rồi ôm laptop chạy ra ngoài.


“Lầu ba có phòng khách, nhưng hình như lâu rồi chưa dọn dẹp… hic…” Park Yoochun nhức đầu suy nghĩ, ah, ghế salon dưới phòng khách rất to, trước giờ anh đã muốn thử nghiệm cảm giác vừa xem ti vi vừa ngủ quên, “hay là hôm nay tôi ngủ ở salon dưới phòng khách nha!”


Shim Changmin một lần nữa giương mắt lên nhìn anh, “anh là đồ ngốc thật sao?”


“A?” làm gì mà phải nhân thân công kích như vậy?


“Đem phòng khách của tôi biến thành phòng ngủ, anh vui lắm hả?” Shim Changmin đảo mắt nhìn Park Yoochun.


“Tôi…”


“Ngủ trong phòng tôi đi, anh ngủ dưới sàn, tôi ngủ trên giường.” Shim Changmin nói liền một mạch không cho Park Yoochun xen vào, sau đó lại tăng thêm một câu tỏ vẻ quyết định, “cứ như vậy đi.”


“Cái… cái gì?!” Park Yoochun kinh ngạc, “cậu ngủ dưới sàn tôi ngủ trên giường? À không, tôi ngủ dưới sàn, cậu ngủ trên giường?”


“Có vấn đề gì sao?” giọng Shim Changmin vô cùng bình thản.


“Đương nhiên là có vấn đề!!” Park Yoochun thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “nào có ai đối đãi với người làm như vậy?! Cậu ngủ giường Simmons còn tôi ngủ sàn nhà?! Cậu cho tôi là cái gì?! Buổi tối sàn nhà vừa lạnh lại vừa cứng làm sao mà ngủ được? Ngủ đến bệnh luôn thì sao? Cậu chịu trách nhiệm?!”


“Vậy anh thấy phải làm sao? Hai chúng ta đổi chỗ?” Shim Changmin giọng nói vẫn như cũ, hết sức bình tĩnh.


“Ách…” Park Yoochun có chút chột dạ, cười khan nói, đổi chỗ cũng không được… vậy, hay là chúng ta cùng ngủ chung được không?!”


Ah, trúng kế!


Nhưng Shim Changmin vẫn như cũ, bình tĩnh nói, “tại sao tôi phải cùng đồ ngốc như anh ngủ chung? Ai biết anh buổi tối có tốn hơi, thừa lời rồi ngáy ngủ hay không?”


“Tôi đảm bảo sẽ không, yên tâm đi!” Park Yoochun cười làm lành, sau đó đột nhiên nghĩ đến nói, “bất quá… ai biết cậu có như vậy hay không…?”


Shim Changmin hừ lạnh một tiếng, “ai thèm giống anh, làm chuyện mất mặt như vậy…”


“Cậu! Tôi…” Park Yoochun rất muốn mắng người, nhưng rất nhanh liền cắn răng nghĩ mình là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không chấp nhặt!


Kết quả là Park Yoochun tắm rửa sạch sẽ mặc đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm, Shim Changmin vẫn còn đang loay hoay bên máy vi tính, cho nên anh bò lên giường, yên tâm thoải mái mở tivi ra bắt đầu xem.


Shim Changmin ghét bỏ nhìn anh một cái sau đó đứng dậy tắm rửa.


Park Yoochun vui vẻ ở trên giường lăn lộn mấy vòng, giường của Shim Changmin bị mình chiếm rồi *gào khóc*…


Một lát sau, Shim Changmin tắm rửa xong đi ra, Park Yoochun trong lúc vô tình liếc một cái, lại phát hiện ra cậu chỉ dùng khăn tắm để che hạ thân, cơ bụng cùng cơ ngực hiện lên rất rõ ràng… Anh ngơ ngác nghĩ, cùng là đàn ông với nhau mà vì sao mình chỉ có mấy lượng thịt trắng thôi…


Shim Changmin đem quần áo mặc vào, rất nhanh ra khỏi phòng tắm, đưa mắt quét một vòng quanh người đang nằm trên giường sau đó vén chăn bông tiến vào.


“Ah~ Shim Changmin, cậu muốn chết sao? Lạnh chết tôi rồi!” Park Yoochun cảm thấy toàn thân đều lạnh, không khỏi ai oán.


“…” Shim Changmin không để ý đến Park Yoochun, đưa lưng về phía anh rồi nhắm mắt ngủ.


Park Yoochun cảm thấy thật lạ, Shim Changmin tính cách lạnh lùng nhưng sao thân nhiệt lại nóng như vậy, sau đó anh mới mở miệng, “này, tôi phải xem ti vi, cậu cũng không gấp mà phải không? Dù sao sáng mai tôi cũng không cần dậy sớm.”


Shim Changmin nói, “ngủ đi, cũng hơn mười giờ rồi, còn xem phim truyền hình gì nữa…”


“Cái gì mà phim truyền hình!!” Park Yoochun nhất thời tức giận, “tôi rõ ràng là xem kịch lịch sử! Ai như cậu không chút thú vị gì, cả ngày không phải tin tức tài chính thì là tin tức chính trị…”


“…”


Park Yoochun thấy Shim Changmin không để ý đến mình thì cũng cảm thấy không có gì vui nữa liền tắt ti vi, ngã đầu ngủ. Nằm trong chốc lát, anh cảm thấy có chút kỳ quái, “này, Shim Changmin, cậu nằm dịch ra một xíu đi, tôi không ngủ được…”


“Tôi nằm gọn lắm rồi, anh thể tích lớn như vậy dĩ nhiên không đủ rồi…” Shim Changmin chán ghét nói.


“Cái gì mà thể tích lớn, cậu mới lớn ấy, xem đi, tay dài, chân dài, dịch qua chút đi!” Park Yoochun không cảm thấy hai người đàn ông nằm chung một chỗ có gì kỳ quái, càng không cảm thấy dùng thân thể chính mình để đụng Shim Changmin thì có gì kỳ quái, anh liền dùng mông đụng vào lưng Shim Changmin, hy vọng cậu dịch qua một chút.


Nhưng đối với Shim Changmin mà nói thì đây quả thực là tra tấn. Cậu tức giận xoay người lại, cả người đè lên trên thân thể Park Yoochun, hai tay khóa tại đầu của anh, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, “anh có thôi đi không hả?!”


Park Yoochun nhất thời bị dọa đến hết hồn, cảm giác có nguy cơ đang đến, nguy cơ rất nghiêm trọng! “Cậu, cậu, cậu… muốn làm gì?” nhìn xem, nói lắp rồi!


Shim Changmin cứ như vậy nhìn anh, không nhúc nhích.


Park Yoochun bị ánh nhìn của Shim Changmin làm cho sợ hãi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chỉ thấy gương mặt Shim Changmin càng lúc càng gần hơn, cuối cùng, môi của anh bị một vật mềm mại bao trùm, “uhm…”


Thì ra là anh bị hôn!!


Thời điểm khi đầu lưỡi Shim Changmin chạm vào bờ môi anh, Park Yoochun như bị trúng cổ, ma xui quỷ khiến làm cho anh há miệng ra, Shim Changmin ngay lập tức thừa dịp mà đưa lưỡi vào, cùng lưỡi anh dây dưa…


Chờ một chút! Park Yoochun lúc này mới nhớ ra hình như mình là đàn ông…


Khi Park Yoochun kịp phản ứng thì hai tay đã bị Shim Changmin ghim chặt trên đỉnh đầu, anh không thể làm gì khác hơn là giãy dụa thân thể, trong miệng phát ra âm thanh “uhm… uhm… uhm…” hy vọng người phía trên có thể bỏ qua cho mình.


Anh ấy là đang cố tình đùa với lửa! Ánh mắt Shim Changmin tối sầm lại, nhưng rất mau liền buông Park Yoochun ra, “khuya rồi, ngủ đi!” Nói xong liền quay lưng về phía Park Yoochun.


Park Yoochun cố gắng hô hấp từng nhịp một, đậy là tình huống gì? Anh bị Shim Changmin hôn?! Anh phải phản ứng thế nào đây? Đánh cậu ta một cái? Nhưng mình cũng là đàn ông! Cứ như vậy mà bỏ qua? Nhưng mình đã bị hôn mà! Không phải Shim Changmin là gay thật đi?! Park Yoochun nhìn Shim Changmin nằm bên cạnh mình, một chút động tĩnh cũng không có…


Park Yoochun sờ sờ môi mình, cảm giác cùng mùi vị khi Shim Changmin hôn lên môi anh vẫn còn đó, không thể chối bỏ được.

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

[Fic] Sự Bồi Thường Ngọt Ngào | Chương 7

Sự bồi thường ngọt ngào


Author: Kim Gia Lười Biếng
Editor: tete
Rating: NC17
Pairing: MinChun & YunJae
Length: Chaptered

Without  author's permission!

Chương 7


Park Yoochun ngây ngốc bị Shim Changmin kéo đến bãi xe, lúc này anh mới kịp phản ứng, hất mạnh tay cậu ra, “kéo tôi đi làm gì? Còn nữa, lúc nãy tại sao lại ôm eo tôi! Tôi không phải là phụ nữ, cũng chẳng phải người già…”


Shim Changmin không trả lời, tự mình lên xe, đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc, “lên đi.”


Khuôn mặt Yoochun lập tức hiện lên hai chữ nghi ngờ, nhưng cũng phải lên xe, “nói đi! Tại sao hết lần này đến lần khác lại đùa bỡn tôi?! Tôi có thể chịu được lời nói lạnh nhạt của cậu nhưng làm ơn hãy tôn trọng tôi, tôi cũng có tôn nghiêm!”


Shim Changmin đột nhiên bật cười, nụ cười vô cùng tự nhiên.


Park Yoochun nhất thời ngây ngẩn cả người… Shim Changmin cũng biết cười!! Có phải anh nên đi mua vé số hay không? Shim Changmin biết cười so với tỷ lệ sao hỏa đụng địa cầu còn thấp hơn a!!!


Khi Shim Changmin quay đầu lại trên mặt đã không còn nụ cười, bình tĩnh nói, “mấy cô gái như vậy rất phiền, anh vừa giúp tôi từ chối họ đó.”


“Cái… cái gì? Từ chối?” Park Yoochun chỉ vào chính mình, “nhưng tôi là đàn ông?!”


Shim Changmin đánh giá trên dưới, nhìn anh một cái rồi nói, “dùng đàn ông không phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao?”


“Ách…” Park Yoochun nghẹn ngào, “nhưng cậu không sợ bị người khác kỳ thị sao?”


“Tại sao lại kỳ thị tôi?” Shim Changmin hỏi ngược lại, “tôi là tội phạm? Hay tôi làm chuyện gì đáng xấu hổ?”


“Uhm… chuyện này…” Park Yoochun im lặng, vừa lúc đó Shim Changmin cũng nổ máy xe, anh liếc mắt đánh giá Shim Changmin từ trên xuống dưới, đột nhiên ý thức được… không phải Shim Changmin vốn chính là dân đồng tính luyến ai đó chứ? Ah, không phải là rất nguy hiểm cho mình sao!!!


Nhưng sau đó Park Yoochun lại nghĩ tiếp, cho dù Shim Changmin thật sự là đồng tính thì hẳn là cũng không thích mình đâu. Tên này suốt ngày chán ghét mình, cười nhạo mình, trừng mắt với mình… nào có ai thích một người mà lại làm như vậy?


Nghĩ vậy, tâm tình anh cũng an tâm hơn, mặc kệ đi, dù sao chỉ cần chịu đựng trong bốn tháng, thời gian này kết thúc thì dọn đồ rời đi là được rồi, tiếp sau đó mình có thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại!


Qua vài ngày nữa, cuối tuần lại đến.


Shim Changmin ở phòng khách, một bên vừa nghe tin tức, một bên vừa phê duyệt tài liệu, trong khi Park Yoochun đang quét dọn.


Yoochun chăm chỉ cuối cùng cũng lau xong phòng bếp, xách xô nước cầm khăn lau ra ngoài quét dọn phòng khách. Vừa ra đến nơi, nhìn thấy bóng lưng của Shim Changmin, bèn nhỏ giọng mắng, “Shim Changmin chết tiệt, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, tứ chi không chuyên cần, ngũ cốc không phân biệt được! Hừ!”


“Hử? Anh nói gì?” Shim Changmin đột nhiên lên tiếng nói.


Park Yoochun bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng cười trả lời, “không có chuyện gì, không có chuyện gì, tôi đang nói sàn nhà làm bằng chất liệu gì mà lại dễ dàng lau như vậy…”


Shim Changmin cũng không tập trung nghe Park Yoochun trả lời mà chỉ nhìn thẳng vào hình ảnh trước mặt. Park Yoochun tại phía đông bắc của phòng khách đang khom người lau nhà, tình cờ lúc ngẩng đầu dậy để lau mồ hôi, đột nhiên nhìn thấy Shim Changmin đang nhìn mình chăm chú, giống như bị điện giật, anh vội vàng quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy gì. Trời ơi, Shim Changmin sao lại nhìn anh như vậy chứ?! Dọa chết người đó! Trái tim của anh cứ như vậy mà đập thình thịch!


Ánh mắt lúc nãy của cậu ta… không phải là… rất dịu dàng sao?! A a a!!! Mình đang nghĩ cái gì vậy, có bệnh rồi! Não bộ Park Yoochun hoạt động kịch liệt, anh bắt đầu tự thôi miên mình, không phải đâu, không phải đâu, tên này chắc là chỉ muốn xem mình có lười biếng hay không mà thôi… Đừng đoán mò, ma quỷ đi chỗ khác đi, ma quỷ đi chỗ khác đi!


Sau một hồi tự thôi miên mình, anh tiếp tục xắn tay áo lên, đến lúc lau bàn trà rồi, Yoochun phô trương thanh thế ngồi đối diện bàn trà hét lớn với Shim Changmin đang ngồi trên ghế salon, “tránh ra tránh ra, tôi phải lau bàn trà…” vừa hét vừa hết sức cẩn thận đi đến, sợ đụng phải Changmin.


Nhưng vốn dĩ chuyện càng lo lắng thì lại càng dễ phát sinh, Yoochun tâm lý hoảng loạn, không cẩn thận va vào ghế salon, nhất thời hướng về phía Shim Changmin mà đập mặt vào.


“A… Uhm…”


Rất tình cờ, Shim Changmin đỡ được anh, nhưng cũng rất tình cờ, môi hai người chạm vào nhau.


Park Yoochun mở to hai mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng ngàn năm không đổi của Shim Changmin đang được phóng to gấp mười lần trước mắt mình, đôi mắt đen láy, sâu hút kia cũng vừa lúc hướng về ánh mắt anh, trên môi lại là cảm giác mềm mại, ấm áp…


“A a a…” Park Yoochun vội vàng từ trên ghế sa lon đứng lên, không dám nhìn Shim Changmin, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nói, “thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý… lần sau sẽ cẩn thận hơn…”


Shim Changmin giọng nói vô cùng bình tĩnh đáp lại, “lần sau cẩn thận một chút.” Nhưng nếu lúc này Park Yoochun ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ có thể thấy Shim Changmin đang đỏ mặt…


Park Yoochun theo bản năng lè lưỡi liếm liếm môi, sau đó dường như kịp phản ứng, vội lấy tay dùng sức lau miệng, trời ơi, mình đang làm gì vậy!! Lại cùng một người đàn ông hôn nhau!!!


Đang lúc Park Yoochun đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì điện thoại của Shim Changmin đột nhiên vang lên, phòng khách lớn như vậy nhưng chỉ nghe được âm thanh của cậu, “alo, anh về nước rồi? Xảy ra chuyện gì?... Được, anh cứ ở đó, em sẽ đến liền. Cứ vậy đi!”


Park Yoochun còn đang đấu tranh tư tưởng, Shim Changmin đã đứng dậy nói, “tôi ra ngoài sẽ trở lại ngay, bữa trưa hôm nay nấy thêm một phần nữa.”


“A?” Park Yoochun còn chưa kịp phản ứng thì Shim Changmin đã mặc áo khoác đi.


Làm cái gì đây? Cậu ấy đi đón người sao? Park Yoochun nghĩ không ra, thôi, mặc kệ! Đúng rồi, mình còn phải đi súc miệng!!!!!


Khoảng chừng một giờ sau, Park Yoochun đang mặc tạp dề  đứng ở phòng bếp làm bữa trưa thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, đoán chừng là Shim Changmin đã trở về. Qủa nhiên, rất nhanh liền truyền đến tiếng chuông cửa, Yoochun vội vàng chạy ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy vẻ mặt không vui của Shim Changmin, “sao chưa thèm nhìn xem là ai đã vội mở cửa cho người ta?”


Park Yoochun không giải thích được, “a? Tôi nghĩ chắc là cậu… Cho nên…”


“Sau này nếu có người nhấn chuông thì phải biết là ai rồi mới mở cửa. Đồ ngốc này, nếu anh bị người ta lừa gạt mang đi thì tôi đền không nổi đâu.” Shim Changmin vừa nói xong, Park Yoochun mới nhìn thấy bên cạnh cậu còn có một người thanh niên khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng đến trong suốt, tóc ngắn màu nâu, thật là vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu. Anh ta một tay xách hành lý, một tay kéo Shim Changmin…


Hả? Kéo?!


Park Yoochun còn chưa kịp phản ứng thì chàng trai xinh đẹp kia đã đã lao đến, “a, cậu chính là Sweetie? Thật sự rất đẹp trai, mắt hoa đào, trán rộng, môi dày, đúng là loại hình mà tôi thích!” vừa nói, hai tay vừa vuốt ve khuôn mặt Park Yoochun.


Shim Changmin đứng một bên chau mày, kéo tay y trở về, “còn có loại nào mà anh không thích sao?” Sau đó một tay kéo người vào phòng khách.


Park Yoochun cũng đóng cửa đi theo vào, chỉ thấy Shim Changmin đang rót nước cho người kia, “anh rốt cuộc đã chọc tới ai?”


Người kia uống sạch ly nước, khoát tay nói, “kể ra rất dài dòng, hay là khỏi kể đi nha! Sao hả? Không muốn giới thiệu anh với Sweetie nhà em sao? Hình như cậu ấy hiểu lầm rồi nha!”


Shim Changmin lúc này mới kịp phản ứng, xoay người hướng Park Yoochun nói, “đây là bạn của tôi, Kim Jaejoong, anh ấy phải ở chỗ này vài ngày.”


Park Yoochun lăng lăng gật đầu, “Uhm, xin chào, tôi là Park Yoochun, anh gọi tôi Yoochun là được rồi.”


“Tôi dĩ nhiên biết cậu rồi,” Kim Jaejoong hào hứng nói, sau đó vỗ vai Shim Changmin, “anh đây không phải ở chỗ em vài ngày đâu, mà là lúc nào tên kia không tìm anh nữa thì anh sẽ về Mỹ ~”


Shim Changmin toát mồ hôi lạnh, “vậy nếu tên đó tìm anh cả đời thì sao?”


“Anh đây sẽ ở nhà em cả đời ~!” Kim Jaejoong vui sướng nói.


Shim Changmin, “… … …”


“Còn nữa, anh muốn ở phòng cũ của anh,” Kim Jaejoong nhìn Shim Changmin cười gian.


“Phòng của anh giờ anh ấy đang ở, anh hỏi anh ấy đi.” Shim Changmin đáp.


Kim Jaejoong quay người lại, mỉm cười nhìn Park Yoochun, “Sweetie, cho tôi căn phòng đó được không?”


Thì ra phòng kia là của anh ta! Park Yoochun nhìn khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của Kim Jaejoong, dĩ nhiên là đáp ứng, “không thành vấn đề, để tôi giúp anh thay chăn và drap giường.”


“Vậy thì tốt,” Kim Jaejoong cười cười, nhìn Shim Changmin nói, “Sweetie nhà em quả nhiên hiền lành, mắt nhìn không tệ nha!”


“… …” Shim Changmin chau mày xoay người đi.


Sweetie? Anh ta đang nói mình sao? Park Yoochun thầm nghĩ, nhưng mình từ khi nào mà biến thành Sweetie của Shim Changmin vậy?