Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Phải Lấy Người Như Anh





“Trái tim em có ước mơ.

Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.

Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh

Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.

Thả chiếc khăn tay theo gió bay đến bên anh.”

(Lời bạn tôi hát khi say)


Hôm nay trên trường mở hội chợ sách... Lượn lờ qua lại chợt nhìn thấy cuốn "Phải lấy người như anh" của Trần Thu Trang. (Te có truyện này, sinh nhật năm 19 tuổi, Xu Xu đã tặng kèm theo lời giới thiệu: "Hay lắm!" Uhm, đọc thấy bình thường mà nói thật là không ưng đôi nhân vật chính nhưng lại bị thu hút bởi tuyến nhân vật phụ, thế là mò mẫm đi tìm "Cocktail cho tình yêu" để rồi mê mẩn anh Lập…)

Không hiểu sao hôm nay lật lại "Phải lấy người như anh" đọc những dòng chữ đầu tiên đột nhiên nghĩ đến Cc. Nghĩ đến, vì em nhận ra rằng dường như có một lúc nào đó trong cuộc đời tẻ nhạt của mình em đã từng có suy nghĩ ngu ngơ rằng "Phải lấy người như anh". Ôm cái suy nghĩ kỳ quặc ấy và nhìn mọi thứ xung quanh như một giấc mộng, chẳng thể nào tỉnh giấc… Ngốc thật, làm sao có thể lấy người như anh? Vì anh là duy nhất, không một ai có thể trở thành bản sao của anh, không một ai có thể thay thế bóng hình anh dù anh đã rời xa thế gian này, vì em biết rằng tất cả chỉ là những giấc mơ hoang đường của một trái tim tràn ngập những ảo tưởng…

Em cần phải tỉnh giấc

Vì em biết rằng em sẽ không bao giờ lấy được người như anh….

Viết cho 01 - 04

01-04, nói dối

01-04, đùa cợt

01-04, tạm biệt

01-04, hoài niệm

01-04, nước mắt
01-04 năm nay em không khóc nhiều nữa, Ca Ca à, em ngoan hơn rồi phải không?

01-04 năm nay em không buồn nhiều nữa, Ca Ca à, hình như em không nhớ anh nữa rồi…

01-04 năm nay em không xem phim của anh nữa, Ca Ca à, chắc là em chán rồi…

Em không khóc nhiều nữa vì nước mắt đã rơi từ rất lâu rồi…Em đứng trên ban công tầng sáu của trường, nhìn xuống. Chóng mặt. Gió hôm nay thổi mạnh lắm, nước mắt vừa chực tràn nơi khóe mi thì gió đã kịp hong khô… Trong phút chốc em đã ngỡ cơn gió kia là anh, anh đang cười và bảo em đừng rơi lệ vì anh nữa. Nhưng không kịp mất rồi… có một giọt nước rơi trên má em, nóng quá, không phải là mưa sao? Sài Gòn hôm nay không mưa anh ạ… Em gọi đó là nước mắt nhé! Có được không anh?

Em không buồn nhiều nữa vì em đang lắng nghe một thứ âm thanh rất lạ, tiếng con tim em tan vỡ, nghe thật hay… Trái tim cũng tan vỡ rồi, buồn có ích gì nữa? Nhặt những mảnh vỡ lên và hàn gắn lại trái tim em. Đau. Những mảnh vỡ ấy cắt vào tay em anh ạ… Em đau quá, anh đừng cười nữa, sống mũi em cay lắm, tim em đau lắm, mắt em bị nước che mờ cả rồi... Trở về bên em nhé! Có được không anh?

Em không xem phim anh đóng nữa vì em là đứa hèn nhát. Anh lại cười em rồi phải không? Đến cả hình ảnh trên phim và đời thật cũng không phân biệt được, vươn tay ra làm gì chứ? Chạm vào màn ảnh liệu có thể thật sự là chạm vào anh không? Xem làm gì khi mà mắt ngập trong nước và tai chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng nấc của chính mình? Xem làm gì khi biết rằng anh mãi mãi sẽ chỉ là những hồi ức đẹp đẽ và đau thương… Em đi tìm anh nhé! Có được không anh?

Em đã bị loạn trí rồi… Anh đâu có yêu em, anh cũng chẳng thuộc về em, anh không biết em là ai và anh cũng chẳng thể quan tâm đến em… Em chỉ là một tín đồ sùng bái anh, ngưỡng vọng anh và loạn trí vì anh.

Nhưng anh có thể nào vì em mà hãy nói dối trong ngày hôm nay hay không, em sẽ tha thứ cho anh…

Hãy nói rằng anh sẽ trở về
Hãy nói rằng anh sẽ ở bên cạnh em
Hãy nói rằng anh cũng yêu em

Và hãy nói điều đó trong giấc mơ ngày 01-04 của em anh nhé!

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Ngưỡng Vọng



"Thế gian này làm gì có chuyện ai không thể sống thiếu ai..."

Tôi vẫn còn nhớ câu nói đó... Đó là lời thoại trong một bộ phim truyền hình, nhân vật nữ đã nói như vậy với người yêu của mình khi cô ta muốn chia tay nhưng người kia lại cứ níu kéo "tôi không thể sống thiếu chị" (cả hai người này đều là nữ...)

Kết quả...người nữ bị bỏ rơi kia đã treo cổ tự tử. Tôi tự hỏi đó có phải là cách mà cô ta thể hiện cho người mình yêu biết rằng cô không thể thiếu sống người đó?

Tôi không dám chắc... chỉ có điều nó khiến tôi bắt đầu suy nghĩ... Liệu có những người thật sự không thể sống nổi khi người mà họ yêu rời bỏ họ ra đi hay không? Tôi lại bắt đầu nghĩ về anh... Leslie...

Tôi đã nghĩ rằng tôi yêu anh ấy, tôi cũng đã nói rằng tôi yêu anh ấy nhưng rốt cuộc thì tôi mãi mãi cũng đâu có được anh... Người ta gọi đó là tình yêu vô vọng phải không? Tôi không thích điều đó, tôi không muốn nghĩ đến chuyện người mà mình sẽ yêu sâu sắc trong suốt cuộc đời lại là người mà mình sẽ không bao giờ chạm đến được... rằng sẽ có một ngày tôi phát điên vì cứ nghĩ về một người đã khuất và rằng nước mắt tôi sẽ mãi không ngừng rơi mỗi lần tôi nghĩ về anh...

Tôi không thích điều đó...

Vì vậy tôi nghĩ có lẽ mình nên đặt tên lại cho cảm xúc của mình. Có lẽ nên chăng khi tôi không gọi nó là "tình yêu"? Tôi nghĩ có lẽ như vậy sẽ tốt hơn...Vậy thì gọi nó là gì đây? "Ngưỡng vọng" tôi thích từ này. Ừ, mà có lẽ đã từ lâu anh đối với tôi là một người để ngưỡng vọng. Tôi chẳng tôn anh làm thần thánh vì tôi biết anh là một con người với tất cả những điều tốt và xấu mà mỗi con người đều có ... Nếu anh khác với những con người bình thường khác thì bởi chăng là vì anh đã trót xinh đẹp hơn họ, quyến rũ hơn họ, tài năng hơn họ và cũng phải chịu nhiều đau khổ hơn họ mà thôi... Phải rồi, chính là như vậy... Tôi quá nhỏ bé khi nghĩ về anh và ngoài tôi ra thì cũng còn có biết bao người khác cũng yêu quý anh như tôi. Nếu như tất cả chúng tôi ai cũng muốn anh sẽ trở thành người yêu của riêng mình thì phải làm sao? Điều đó sao có thể xảy ra... Vì vậy tốt nhất là anh chẳng thuộc về bất kỳ ai. Tất cả chúng ta đều có quyền yêu mến một ai đó và yêu như thế nào là tuỳ thuộc vào mỗi người, tôi nghĩ sự ngưỡng vọng của tôi đối với anh là quá đủ để tôi hạnh phúc... Dù rằng tôi vẫn thường khóc mỗi khi nghĩ về anh nhưng ít ra thì tôi sẽ không phát điên vì anh không thể ở bên cạnh tôi bởi lẽ tôi hiểu rằng anh là để ngưỡng vọng và tôi sẽ mãi mãi ôm trọn những cảm xúc lẫn lộn của mình vào lòng, cất nó vào một ngăn nào đó trong trái tim để có thể giữ trọn những cảm xúc về một người đàn ông không thuộc về bất kỳ ai...

Tôi nghĩ chỉ có như vậy thì tôi mới có thể yêu một chàng trai nào đó, nếu không thì cả đời này tôi cũng không thể yêu ai khi tôi cứ mãi ôm bóng hình anh trong cái ảo ảnh gọi là tình yêu...

Đột nhiên mưa lại rơi, tiết trời u ám như lòng người vậy... Tôi bất chợt cảm thấy có chút mơ hồ... là vì mưa nên mắt mới ướt phải không?

Chấm dứt đi!





Trông mình là đứa hời hợt, dễ quên đến vậy sao???






Sáu năm, là sáu năm...








Chỉ vì từ lúc bắt đầu cho đến khi trái tim em hoàn toàn tan vỡ, em chưa từng nói yêu anh phải không?


Chỉ vì từ lúc bắt đầu cho đến khi trái tim em hoàn toàn tan vỡ, em chưa từng rơi lệ trước mặt anh phải không?


Chỉ vì từ lúc bắt đầu cho đến khi trái tim em hoàn toàn tan vỡ, em chưa từng có một vị trí nào trong lòng anh phải không?








Đã làm thì hãy làm triệt để đi, cắt đứt đi...


Đau lòng như vậy đã đủ rồi, nước mắt rơi như thế cũng đã nhiều rồi...


Chấm dứt đi...

liệu thiên đường có chào đón em không?



…Tại sao chúng ta lại nhắm mắt khi ngủ? Khi tưởng tượng? Khi hôn ? Khi cầu nguyện? Đó chẳng phải là vì những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này đều không thể nhìn thấy được hay sao…?
Mở mắt,
Đánh mất một giấc mơ
Ta mơ gì giữa cuộc đời rộng lớn…?
Nhắm mắt,
Không tìm thấy giấc mơ
Ta tìm gì giữa dòng người hối hả…?
Đến cả giấc mơ cũng không thể níu kéo được, em rốt cuộc có nên nhắm mắt hay không? Trong lòng thật sự rất muốn, rất muốn níu giữ những ảo ảnh này… Nhưng làm người phải biết buông tay…
Ca Ca
Em tin rằng sẽ có một ngày em có thể nhìn thấy anh mà không cần phải nhắm mắt… chỉ là… liệu thiên đường có chào đón em không?

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 100 bước chân

Không có được thì trong lòng lại càng nhung nhớ
Tự hứa với lòng rằng sẽ cho bản thân một cơ hội nữa nhưng rốt cuộc vẫn xoay đều trong vòng lẩn quẩn…
Mỗi lần nhắm mắt đều tự hỏi: “Anh ấy đã cô đơn như thế nào? Đã mệt mỏi đến nhường nào? Tình yêu, tình bạn… Tất cả đều không thể giữ anh lại được sao?”
Em đã không thể tự kiềm lòng mình được nữa, tuyến lệ của em chắc chắc là có mối quan hệ với đại dương… Nếu không thì tại sao nước mắt lại rơi nhiều như vậy?
Ca Ca, em thật sự rất nhớ anh…

Con người ta khi trống rỗng thường tìm một thứ gì đó để bấu víu vào… Hư ảnh cũng là nơi để nương tựa, lòng người cũng là chốn để lẩn tránh.
Làm người nhất định phải có cảm xúc, bởi vậy nên em thà đau lòng đến rơi nước mắt còn hơn là ngồi trơ ra như gỗ đá khi nhìn gương mặt anh trên màn ảnh… Không phải em sợ đau lòng, không phải em sợ nước mắt, không phải em sợ khi nhìn vào anh, em chỉ sợ khi lòng không còn cảm nhận được gì nữa, cảm xúc cứ trơ ra, đau lòng cũng không thể, rung động cũng không, nhớ nhung cũng không… Em sợ rồi một ngày cuộc sống này sẽ biến em thành con người như vậy… Nên em không ngại người khác chê cười, em sẽ vẫn khóc khi nghĩ về anh, sẽ vẫn nhớ đến anh khi sắc trời chuyển màu…
Nghĩ cho kỹ thì có lẽ em cũng chẳng phải là đứa con gái si tình yêu anh nhiều đến vậy, vì bản chất em chỉ là một kẻ trống rỗng muốn tìm thứ để bấu víu và hình ảnh anh trong mắt em lại quá xa vời, lúc đó em đã nghĩ… “Chính là anh ấy, thật thích hợp…” Vậy là em từ một đứa lang thang khắp nơi trên DAN đã có một điểm để dừng chân. Người ta nói rằng “Có hai nơi mà ở đó không điều gì là không thể xảy ra: Trong giấc mơ và trong tình yêu…” Nhưng sao em vẫn cảm thấy em không thể làm gì cả, dù em đã mơ và đã yêu… Hoài niệm, nhung nhớ…đến một lúc nào đó rồi cũng phải dừng lại thôi đúng không? Làm người nêú sống đơn giản một chút thì có lẽ đã hạnh phúc hơn… Chỉ tiếc rằng em vốn không thể sống đơn giản nên tình cảm đối với anh có lẽ cũng vì vậy mà bị em làm cho phức tạp lên…
“Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 100 bước chân, anh chỉ cần đi một bước đầu tiên thôi, em sẽ đi 99 bước còn lại…” Em thật sự rất muốn nói như vậy, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ mà thôi. Tình yêu ở đây thực chất chỉ là thứ tình cảm si mê của em dành cho một người mà mình không bao giờ chạm đến được…

Xin người bảo bình minh đừng đến nữa
cảm giác lãng mạn khiến ta chơi vơi ngoài trần thế
Cơn gió ấm áp trong mưa lạnh mang đến tình nồng ấm
Để tình si vượt qua chướng ngại

Thượng Đế sẽ tha lỗi cho chúng ta


Có lẽ cho đến bây giờ rất nhiều người vẫn tự hỏi tại sao anh lại ra đi…?

Có lẽ tất cả chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy câu trả lời…

Vì chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy…

Vì anh đã viết trong bức thư tuyệt mệnh rằng: “Cả đời tôi chưa làm gì sai, tại sao mọi thứ lại trở nên thế này…?”

Vậy rốt cuộc là vì đâu…?

Là Thượng Đế…

Người đã trừng phạt chúng ta, những con người nhỏ bé đã cướp đi thiên thần xinh đẹp nhất trên thiên đường của ngài… Tôi trách Thượng Đế, nếu ngài đã để cho thiên thần của mình đặt chân xuống nhân gian này thì tại sao người còn đòi lại anh ấy? Hóa ra người cũng ích kỷ như con người chúng tôi thôi. Người sợ rằng chúng tôi sẽ vấy bẩn thiên thần của người sao? Người sợ rằng thế gian đầy cám dỗ và phức tạp này sẽ khiến người mất đi thiên thần xinh đẹp của mình chăng?

Người không nên trừng phạt chúng tôi bằng phương pháp tàn nhẫn như vậy… Người khiến chúng tôi yêu anh để rồi sau đó cướp anh khỏi trái tim chúng tôi… Người để anh ra đi vào cái ngày mà cả thế gian có quyền lừa dối nhau, phải chăng Người muốn chúng tôi cả đời cũng tin rằng anh không hề ra đi, đó chỉ là một trò đùa của anh mà thôi? Lời nói dối lớn nhất của cuộc đời con người chính là tự phủ nhận đi sự tồn tại của bản thân… Và Người đã để cho anh làm như vậy.

Người đã cười phải không? Cười vì chúng tôi đã thua trong trò chơi tranh giành thân xác thiên thần này… Cười vì vào ngày Người có được anh thì ở thế gian này chúng tôi chìm trong nước mắt… Cười vì thiên thần đã quay về bên Người… Nhưng điều tôi quan tâm không phải là Người cười hay khóc, tôi chỉ muốn biết rằng liệu thiên thần xinh đẹp ấy có đang mỉm cười trên thiên đường hay không mà thôi… Nếu nhân gian chúng tôi làm anh đau khổ đến như vậy, nếu thế giới này khiến anh ngạt thở đến như vậy thì anh cứ ra đi...

Tôi không cần gì cả…

Chỉ cần anh ấy không còn rơi lệ nữa…

Chỉ cần anh ấy mỉm cười trong những giấc mơ của tôi mà thôi…

Chỉ cần như vậy thì tôi có mất bao nhiêu nước mắt cũng không sao, đau lòng như thế nào cũng được, tôi cũng không cần Thượng Đế tha thứ cho những suy nghĩ tội lỗi của tôi… Vì tôi biết Người sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ đem lòng yêu thiên thần của Người và Người cũng chẳng bao giờ để tôi có cơ hội chạm vào anh ấy… Nhưng tôi không cần biết những điều đó, tôi chỉ cần biết rằng anh ấy đang hạnh phúc nơi thiên đường

Chỉ như vậy thôi… thì dù anh ấy có biến thành hồi ức cũng không sao…


Nếu như anh biến thành hồi ức


Sợ nhất rằng anh sẽ quá lưu luyến


Ngoan cố lưu lại bầu không khí này

Chiếm hữu trái tim em, dù chỉ từng chút một

Farewell My Concubine

Bá Vương Biệt Cơ

Tôi rất muốn viết một điều gì đó về "Bá Vương Biệt Cơ" cũng như  về Trình Đắc Di, một trong những vai diễn tuyệt vời nhất của Leslie...nhưng sau khi đọc xong những bài viết khác viết về bộ phim này thì tôi không biết mình nên viết gì nữa vì những điều mà tôi muốn nói thì những bài viết đó đã thể hiện một cách quá xuất sắc và chân thật.

Nhưng...

Tôi vẫn muốn viết về Trình Đắc Di và những cảm xúc mà nhân vật này đã mang lại cho tôi, thứ cảm xúc mà không phải lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận được trong đời...

Vậy là tôi bắt đầu viết...viết bất kỳ thứ gì mà tôi nghĩ đến và không có ý định sẽ sắp xếp hay chỉnh sửa gì. Do đó nếu đọc bài viết này và cảm thấy hơi...lộn xộn...thì mong mọi người hãy thông cảm...^^

...

"Giết ngươi ư ? nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì dù giết cả thiên hạ ta cũng đã giết rồi!"

Chẳng hiểu sao tôi luôn nghĩ tới câu nói trong một bộ tiểu thuyết tiên hiệp khi nhớ về nhân vật Đắc Di của Leslie trong "Bá Vương Biệt Cơ"...

Đến một ngày, đột nhiên tôi chợt nhận ra lý do cho việc này...đó là bởi vì ở một nơi nào đó sâu trong tiềm thức  tôi luôn mong sẽ có ai đó vì "Ngu Cơ" của Đắc Di mà thốt lên câu nói đó..."Giết ngươi mà cứu được nàng thì dù giết cả thiên hạ ta cũng đã giết rồi!" Dường như  với tôi,...cuộc sống của  Đắc Di xứng đáng được đánh đổi bằng cuộc sống của cả thiên hạ này. Tôi luôn không ngừng tự hỏi mình: "Tại sao một con người đáng được nâng niu, trân trọng lại phải chịu đựng tất cả những nỗi đau đó?"

Tất cả đều xuất phát từ sự ngộ nhận và nỗi ám ảnh...

Hoàn cảnh đẩy đưa, những tác động của con người và môi trường xung quanh đã dẫn đến sự ngộ nhận của Đắc Di về giới tính của chính mình: "Bản chất ta là nữ không phải là nam." Thật nghiệt ngã...Sự nghiệt ngã đó khiến tôi hầu như không thể tiếp tục xem tiếp bộ phim nhưng rồi tôi vẫn xem vì trên tất cả những cảm giác nghẹt thở, khó chịu..., tôi muốn biết Đắc Di sẽ sống một cuộc đời như thế nào với sự ngộ nhận đó, liệu anh sẽ hạnh phúc hơn chăng?

Nếu thiếp hỏi ngưỡng mộ hay thầm yêu đau khổ

Thiếp đi theo con đường đó của chàng

Nước mắt nam nhi nữ nhi rơi lệ

Thiếp là tín đồ chung thủy của chàng

Và chàng là nấm mồ của thiếp

Vào sinh ra tử do chàng dâng hiến

Chàng bảo vệ chăm lo cho thiếp

Thiếp đem đến cho chàng hạnh phúc suốt đời

Chàng là người anh hùng hảo hán

Luôn mang theo chí lớn bên mình

Nhưng hạnh phúc mà chàng thiếu nợ

Sẽ lấy gì bù đắp lại đây...?
...
(trích Khoan thứ)

Hạnh phúc...có lẽ ở một khía cạnh nào đó, trong một khoảnh khắc nào đó, Đắc Di đã có hạnh phúc...Nhưng dường như với anh tất cả đều là ảo ảnh. Bởi lẽ anh đã rơi vào một bi kịch do chính tình yêu và nỗi ám ảnh của anh tạo ra mà anh không hề hay biết. Anh đã yêu...và tình yêu lớn nhất của cuộc đời anh chính là tình yêu dành cho kinh kịch. Đối với anh, đó chính là cả mạng sống, anh yêu và bị tình yêu ấy ám ảnh đến mức anh không thể nào phân biệt được đâu là sân khấu, đâu là đời thường. Anh đã từng bước, từng bước một biến mình thành "Ngu Cơ" thật sự và mặc định Tiểu Lâu chính là "Bá Vương", Ngu Cơ yêu Bá Vương sâu đậm như vậy... tất nhiên Đắc Di cũng yêu Tiểu Lâu...Thật lãng mạn, nhưng cũng thật đáng sợ cho tình yêu ấy...Điều đáng sợ ở đây không phải là chuyện một người đàn ông yêu say đắm một người đàn ông khác mà là một người nghệ sỹ yêu vai diễn của bạn diễn nhưng anh ta lại không nhận ra rằng người đóng vai đó thực chất không phải và không bao giờ là một "Tây Sở Bá Vương Hạng Võ" mà Ngu Cơ của anh đem lòng yêu thương và ngưỡng vọng...Chỉ có anh, Trình Đắc Di đã thật sự trở thành Ngu Cơ...Và rốt cuộc cũng chỉ có anh là người phải chịu đau khổ mà thôi. Một người nghệ sỹ không phân biệt được đâu là những sự thật trần trụi của đời thường và đâu là những ảo ảnh đẹp đẽ của sân khấu, điều đó tốt cho vai diễn của anh ta nhưng lại chưa hẳn là tốt cho cuộc đời của anh ta. Đắc Di mang một tâm hồn mà theo suy nghĩ của tôi thì nó trong sáng và mỏng manh như một đoá hoa làm bằng pha lê. Đoá hoa ấy có thể rơi vỡ bất cứ lúc nào vì anh quá nhạy cảm và quá sâu nặng trong tình yêu. Trong khi đó người mà anh yêu lại chỉ là nhân ảnh, người đó vốn không tồn tại trong hiện thực mà chỉ là hình mẫu lý tưởng trong lòng anh và Tiểu Lâu vô tình đã có những điểm tương đồng với hình mẫu đó. Cái gọi là "Kính hoa, thuỷ nguyệt" (tức "trăng trong nước, hoa trong gương") chính là như vậy...dù đẹp đẽ đến thế nào nhưng thực chất cũng không thể chạm tay đến được, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi, niềm hạnh phúc giản đơn-chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Lâu của Đắc Di xem ra nó không hề đơn giản. Tôi nhìn thấy một kết thúc bi thương cho mối tình vô vọng của anh nhưng...liệu Đắc Di có nhìn thấy điều đó không...? Dùng tay che mắt không nhìn thấy bầu trời , điều đó không có nghĩa là bầu trời không tồn tại...có những thứ chúng ta tự nhủ rằng chúng không có thực, không tồn tại nhưng thực  chất chúng lại không bao giờ biến mất...có thể che mắt được bao lâu? Còn tự dối gạt mình đến bao giờ? Nước mắt có đủ nhiều cho một ngườ đến vậy...?
a
"Vĩnh viễn là bao xa...?

Lời hứa có ngọt ngào thế nào cũng đã biến thành dòng lệ che mờ đôi mắt thiếp..."
(Trích "Hoa nở hoa tàn")

Đắc Di càng yêu càng sâu, yêu kinh kịch bao nhiêu thì yêu Tiểu Lâu cũng sâu đậm như vậy...chẳng thể thoát ra được...Nhưng Tiểu Lâu làm sao có thể biến giấc mơ của Đắc Di thành hiện thực được khi mà anh là một con người sống thực tế và tỉnh táo vô cùng. Anh cũng quan tâm, chăm lo cho Đắc Di nhưng đó là tình bạn , tình anh em... còn tình yêu ư...? Hãy nhìn cách mà anh  đối xử với người con gái mà anh nói rằng anh yêu cô ấy, người con gái mà đã trở thành vợ của anh, người vợ mà vừa đêm trước anh hứa sẽ không bao giờ rời xa cô vậy mà sáng hôm sau anh vì mạng sống của mình trong cuộc đấu tố nghiệt ngã anh đã thừa nhận rằng anh chưa bao giờ yêu cô...để rồi cô phải tìm đến cái chết vì quá thất vọng với người đàn ông mà mình đã gửi gắm cuộc đời...Với vợ mình mà Tiểu Lâu còn đối xử như vậy thì mong gì tình yêu của anh đối với Đắc Di? Tiểu Lâu cưới vợ, Đắc Di chán nản và buồn bã...phải...anh chán nản và buồn bã nhưng trong buổi đấu tố điên loạn hôm đó cái cảm giác mà Đắc Di phải chịu đựng còn lớn hơn cả nỗi buồn, đó là sự đau đớn...Anh bị tổ thương một cách nghiêm trọng vì bị chính người mà mình yêu thương phản bội. Sự phản bội ấy khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm nhưng với Đắc Di nó không phải là sự ghê tởm..., từng lời, từng chữ của Tiểu Lâu đều như đang biến thành vật nhọn đâm vào tim anh, như đang trở thành vật cứng đập vào tâm hồn làm bằng pha lê của anh...và tim anh chảy máu, tâm hồn anh rơi vỡ thành những mảnh long lanh, đẹp đẽ vô cùng và anh bị chính những mảnh vỡ ấy làm cho mình bị thương...vết thương ấy biến thành nỗi đau...đau đớn sẽ hoá thù hận...nhưng ngay tronng nỗi thù hận anh cũng không thể đấu tố Tiểu Lâu. Và anh đã làm gì? Anh đấu tố Diệu Linh - vợ của Tiểu Lâu. Chính trong thời khắc ấy, tôi chợt nhận ra rằng đến phút cuối Đắc Di vẫn không thể từ bỏ tình cảm của mình dành cho Tiểu Lâu dù cho anh nhận ra rằng Tiểu Lâu không phải là "Bá Vương"...nhưng anh đã yêu và anh đã  không thể xoá bỏ thứ tình cảm ấy ra khỏi trái tim mình được nữa. Anh không thể làm hại Tiểu Lâu, điều mà anh có thể làm đó là trả thù người phụ nữ đã cướp mất Tiểu Lâu. Trong đoạn phim này bên cạnh Đắc Di có một người khiến tôi cảm thấy xót xa, thương cảm nữa, đó chính là Diệu Linh. Xét cho cùng người thật lòng lo lắng cho Đắc Di nhất có lẽ chính là cô ấy. Chính cô là người chăm sóc cho Đắc Di, khóc vì anh và đau lòng cho anh khi anh bị Tiểu Lâu đấu tố...Người phụ nữ ấy cuối cùng vẫn phải chịu một kết thúc không hạnh phúc khi cô tuyệt vọng và từ bỏ cuộc sống của mình...Tôi biết Đắc Di đã rất hối hận vì cái chết của...vì anh là người rơi lệ cho cô nhiều hơn bất kỳ ai, vì hơn ai hết anh và Diệu Linh là những người có chung cái cảm giác  gọi là tình yêu và sự cay đắng khi bị người mình yêu phản bội...

Mùi vị của sự phản bội giống như một chất độc, nó có thể giết chết tâm hồn của một con người. Đáng buồn hơn là Đắc Di không chỉ bị chính người mình yêu thương phản bội mà anh còn bị chính đứa học trò, sinh mệnh mà chính tay anh đã cứu vớt phản bội. Tên học trò "khốn nạn" đó (tôi phải dùng từ "khốn nạn" vì thật sự là tôi cảm thấy quá khinh bỉ nhân vật này) nếu hắn chỉ dừng lại ở chuyện chỉ trích thầycủa mình vì những bất đồng trong quan điểm về nghệ thuật thì tôi đã không ghét hắn đến như vậy. Nhưng hắn càng đi càng xa...và đến giây phút khi hắn ngồi trước gương và hoá trang làm "Ngu Cơ" thì tôi thực sự không thể chịu nỗi nữa...Lại một sự phản bội khác làm tan nát trái tim của Đắc Di...điều đó thật tàn nhẫn...Sao họ có thể làm như vậy?? Tôi đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần nhưng hình như tôi vẫn không thể tìm thấy câu trả lời...

Tình yêu vô vọng, nỗi ám ảnh khôn nguôi và mùi vị cay đắng của sự phản bội...tôi thật sự rất muốn nói nhiều hơn nữa về những điều ấy nhưng rồi tôi ngừng lại vì tôi chợt nhận ra rằng ít nhất vẫn có một điều có thể khiến tôi cảm thấy an ủi trong bộ phim này. Đó chính là vẻ đẹp của Leslie. Tôi nhận ra mình đã quên mất rằng trong bộ phim này Đắc Di của Leslie đẹp đến mức gần như hoàn mỹ, rằng anh chỉ cần một cái liếc mắt, cau mày cũng khiến người đối diện phải cuối đầu, rằng đến cả một con mèo cũng thích anh phà hơi thuốc phiện vào mặt nó...Bạn phải công nhận rằng Leslie đẹp nhưng trong bộ phim này đó là một vẻ đẹp mà bạn chưa bao giờ nhìn thấy dù đó vẫn là anh, vẫn đôi mắt gieo sầu vào lòng người, vẫn khoé môi trẻ con và quyến rũ ấy...nhưng tất cả lại mang cho chúng ta một cảm giác khác...Khi xem "The Ashes of Time" tôi đã luôn tự nhủ rằng chẳng người đàn ông nào trên thế giới này có thể quyến rũ như anh, tôi thậm chí không thể kiềm chế chính mình đừng chạm tay vào màn hình mỗi khi máy quay quay cận cảnh gương mặt hoàn hảo của anh. Nhưng với "Bá Vương Biệt Cơ" lại là một thứ tình cảm khác...tôi đã không dám chạm tay vào màn hình...vì nhân vật Đắc Di quá đẹp và rõ ràng là vẻ đẹp ấy không thuộc về tôi (và hình như nó cũng chẳng thể thuộc về bất kỳ ai...). Lần đầu tiên tôi biết đến cái cảm giác này, ngắm nhìn một thứ quá đẹp và lấp lánh mà tôi chẳng thể nào chạm tay tới dù đó chỉ là những hình ảnh trên màn hình. Tôi sợ khi tôi chạm tay vào thì anh sẽ biến mất (thật buồn cười vì anh ở trong một bộ phim và tôi bị làm cho mụ mẫm đến mức chẳng dám chạm vào...màn hình). Điều làm tôi sợ hãi hơn cả chính là những giây phút mà họ làm cho anh đau khổ, tôi không dám nhìn vào đôi mắt anh trong những khoảnh khắc đó vì nỗi buồn bã, sự cô đơn, nỗi ám ảnh của tình yêu và nỗi đau của sự phản bội ...tất cả...tất cả dường như chỉ gói gọn trong một ánh nhìn của anh và tôi sợ rằng nếu nhìn vào đôi mắt đó, tôi sẽ không thể nào chịu đựng được những bi kịch mà số phận đã trút lên cuộc đời của một con người mà lẽ ra anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Tôi ghét phải nhìn thấy người khác đau đớn, thật sự là tôi rất ghét và thậm chí còn sợ mỗi khi xem những cảnh như vậy (có lẽ đó là lý do mà tôi chẳng thể nào thích thú khi xem một bộ phim kinh dị...) nhưng rốt cuộc tôi đã xem tất cả...và những gì mà tôi có thể làm khi nhìn thấy Đắc Di đau khổ, bị tổn thương...là khóc...chẳng hiểu nước mắt có thể chữa lành vết thương không? Nhưng tôi vẫn khóc và chẳng gì có thể ngăn được...Tôi khóc nhiều đến mức khi phim chuyển cảnh tôi chẳng thể nào xem tiếp được vì mắt đã nhoè đi vì lệ. Để có thể viết bài viết này tôi đã xem bộ phim thêm vài lần nữa (mà chính tôi cũng chẳng nhớ là bao nhiêu lần...) càng xem càng thấy số phận con người thật bé nhỏ. Trời cao thật thích trêu đùa với tình cảm của con người. Tại sao tất cả chúng ta lại không thể có hạnh phúc trong cùng một thời điểm...? Nhất định phải để cho Đắc Di xinh đẹp như vậy và chịu đựng tất cả những sự dày vò đó sao...? Tôi không thể hiểu cái gọi là số phận nghĩa là gì...? Nhưng nếu thật sự mỗi người đều có một số phận của riêng mình thì lẽ nào số phận của Đắc Di là Ngu Cơ...?

Phải chăng là như vậy...?

"Một nụ cười mang đến cả mùa xuân, mộ giọt lệ làm đen tối cả đất trời"

Chỉ có Đắc Di mới tạo ra một Ngu Cơ như vậy và chỉ có Leslie mới mang đến cho chúng ta một Đắc Di như thế... tuyệt đẹp, thanh tao, chẳng thể thuộc về trần thế này và anh cũng không thể nào tách biệt giữa cuộc đời và sân khấu. Bi kịch của Đắc Di chẳng phải chính là như vậy sao? Và ở cuối vở bi kịch mà anh là nhân vật chính đó, anh đã thức tỉnh, anh thoát ra khỏi ngộ nhận về giới tính của chính mình: "Bản chất ta là nam, không phải là nữ" sau giây phút thức tỉnh ấy anh đã chọn cho mình một cái kết như chính cái kết của Ngu Cơ...chẳng một giọt máu nào bắn lên, chẳng một cảnh quay nào trong giây phút anh ra đi...chỉ có gương mặt bàng hoàng của "Bá Vương"-Tiểu Lâu nhưng tất cả cũng đủ khiến cho người xem rơi lệ...Tôi khóc chẳng phải vì đau lòng khi Đắc Di ra đi, tôi khóc vì ít ra anh đã được giải thoát...Anh vốn đâu thuộc về thế giới này, vậy hãy để anh ra đi...Tôi đã nghĩ như vậy nhưng rồi tôi lại đau lòng, tôi lại chẳng nỡ nhìn thấy anh phải kết thúc cuộc đời mình trong một vở bi kịch như vậy và tôi lại thầm mong có người vì chính anh mà thốt lên rằng:

"Giết ngươi ư ? nếu giết ngươi mà cứu được nàng thì dù giết cả thiên hạ ta cũng đã giết rồi!"

Và nếu không ai trong bộ phim có thể thốt ra câu nói ấy vì Đắc Di thì ít ra chính tôi sẽ nói...

The Ashes of Time

THE ASHES OF TIME

Tất cả chúng ta đều muốn thời gian có thể quay trở lại...

Nhưng...

Chúng ta cũng đều biết rằng thời gian vốn không thể nào dừng lại...

Tất cả mọi thứ rồi sẽ bị tro bụi của thời gian che lấp, mờ dần và phai nhạt nhưng ký ức về người mà ta yêu thương thì không...

Chẳng hiểu cái ý niệm về gió trong tôi hình thành từ lúc nào nhưng rõ ràng là tôi rất thích gió...Vì sao ư? Vì với tôi gió tượng trưng cho sự tự do mà "tự do"...tôi nghĩ bất kỳ ai cũng sẽ thích điều này. Có lẽ đó là lý do cho việc tôi chọn tên facebook của mình là Đông Phong và tên hộp mail là Tuỳ Phong. Nhưng...tại sao tôi lại phải nhắc đến gió trong bài viết này? Chung quy cũng chỉ vì một chữ "Phong". Tôi luôn nghĩ Leslie là gió, mãi mãi chúng ta cũng không thể nào nắm bắt được cơn gió ấy. Tôi luôn nghĩ sẽ thật đau lòng khi ta yêu một cơn gió...vì gió vốn không bao giờ dừng lại...Nhưng tôi lại chẳng thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn của cơn gió Leslie. Và rồi tình cờ tôi biết được một điều thú vị rằng anh đã từng có những giây phút mang cái tên của "gió"...Trong sự mơ hồ của "Tro bụi thời gian", người đàn ông quyến rũ nhất mà tôi đã từng biết, Leslie Cheung, anh đã mang một cái tên khác...Anh là Âu Dương Phong.

Khi chưa xem "The Ashes of Time" tôi luôn nghĩ tại sao lại để cho Leslie đóng vai Âu Dương Phong mà không phải là vai Hoàng Dược Sư? Và phải thú thật một điều là bản thân tôi khi đọc tiểu thuyết cũng như xem phim "Anh Hùng Xạ Điêu" thì trong võ lâm ngũ bá, tôi luôn cảm thấy thích thú với Đông Tà Hoàng Dược Sư hơn các nhân vật còn lại vì mối tình sâu sắc của ông ta với người nương tử đã mất - A Hành, vì tính cách "Tà" của ông ta. Nhưng khi tìm hiểu về "The Ashes of Time", tôi mới biết được ý định thật sự của Vương Gia Vệ khi bắt đầu quay bộ phim này: "Ban đầu, vai diễn Tây Độc là của Lương Triều Vỹ, Đông Tà là Trương Quốc Vinh, Lâm Thanh Hà là Độc Cô Cầu Bại. Nhưng sau đó, tôi cảm thấy Trương Quốc Vinh không hợp với vai diễn Đông Tà nên đã cho anh vào vai Tây Độc, Lương Triều Vỹ thì trở thành võ sĩ mù. Còn vai Đông Tà do Lương Gia Huy đảm nhận..." Tôi cảm thấy ngạc nhiên và tò mò, rốt cuộc thì "Đông Tà -Tây Độc" của Vương Gia Vệ là những con người như thế nào mà tại sao ông lại cho rằng Leslie hợp với vai Âu Dương Phong hơn? Những câu chuyện về các bậc kiếm khách do đạo diễn của "In The Mood of Love", "Happy Together"...làm đạo diễn thì sẽ ra sao? Ôm trong lòng những sự băn khoăn đó, tôi đi tìm câu trả lời trong chính bộ phim...Và kết quả là tôi có được những gì...?

Một bộ phim vô cùng chặt chẽ trong một kết cấu tưởng chừng như hết sức rời rạc. Những  góc quay cận làm nổi bật từng ánh nhìn, cái nhếch môi, giọt nước mắt...của mỗi nhân vật. Và tôi lại bắt gặp một Leslie đẹp hoàn hảo như trong mọi bộ phim của anh mà tôi đã từng thấy, một Leslie trong một tác phẩm của Vương Gia Vệ...Và tôi biết rõ là trước khi xem phim này tôi nên chuẩn bị cho cái cơ thể làm bằng nước của mình một ít khăn giấy...

Âu Dương Phong được miêu tả là một người thô kệch, đầu đội khăn xanh như người Hồi, râu quai nón, da đen bóng, mắt to tròn...Trong tiểu thuyết của Kim Dung, tướng mạo của Âu Dương Phong là vậy nhưng trong "The Ashes of Time" tất cả đều ngược lại...Tôi từng nghĩ rằng Leslie quá đẹp để đóng vai Âu Dương Phong nhưng sau đó tôi hiểu ra rằng Âu Dương Phong của "The Ashes of Time" không phải là Âu Dương Phong của Kim Dung. Vương Gia Vệ chỉ mượn một cái tên mà thôi...còn lại, những bí mật, những nỗi đau, những dằn xé, sự quyến rũ, sự hờ hững...của nhận vật Âu Dương Phong đều do Vương Gia Vệ xây dựng nên.

Âu Dương Phong chính là một hình tượng tiêu biểu cho những bậc kiếm khách, những trang nam nhi  lấy sự phiêu lãng giang hồ làm niềm vui...anh có yêu, yêu một người con gái nơi quên nhà vô cùng sâu sắc và người con gái đó cũng yêu anh sâu đậm...Vậy vấn đề ở đây là gì? Họ đã chọn sai cách để yêu nhau...một người không bao giờ nói rằng mình cần người kia cho đến khi nhận ra mình sắp mất đi người đó, một người tưởng rằng thứ không có được sẽ là thứ khiến cho người ta phải khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên...và họ đã rời xa nhau trong những bước chân lạc lối giữa một tình yêu sâu sắc nhưng lại không thể diễn tả thành lời...Tôi cảm thấy chua xót khi nghe Âu Dương Phong nói rằng: "có lẽ tôi sợ bị người ta từ chối nên tôi từ chối người ta trước" tại sao tôi lại chua xót...? Vì tôi nhận ra rằng đó là lời nói của một người tưởng như lạnh lùng, cứng rắn nhưng thực chất lại rất yếu đuối, rất sợ bị bỏ rơi và rất sợ phải chia lìa...Anh ta tự tạo cho mình một cái vỏ chắc chắn để đảm bảo rằng mình sẽ không phải chịu tổn thương nhưng sự thật là anh ta đã bị tổn thương từ rất lâu, rất lâu trước đó rồi...Đó là khi anh ta đánh mất người con gái mà mình yêu nhất trong cuộc đời này, đó là khi anh nhận ra rằng cả nàng và anh, cả hai người sẽ không bao giờ có được hạnh phúc..."những năm tháng đẹp nhất cuộc đời ta, người mà ta yêu thương nhất đã không có ở bên cạnh..." Bây giờ thì vốn chẳng còn gì có thể làm anh ta đau khổ hơn được nữa...

"Nặng tình khổ, cả đời khổ..." (Tru Tiên)

Có người bảo Âu Dương Phong là kẻ vô tình...tôi thì lại cho rằng anh ta là người quá nặng tình, vì nặng tình mà mới phải làm cho chính mình đau khổ...nếu Âu Dương Phong vô tình thì sao trong lòng lại nhớ đến hoa đào, nhớ về tẩu tẩu? Nếu y là kẻ vô tình thì sao lại không thể quên đi bóng hình của một người nhi nữ...? Tôi luôn tự hỏi tại sao loại rượu giúp xoá bỏ ký ức có thể giúp Hoàng Dược Sư quên lãng nhưng nó lại không có tác dụng đối với Âu Dương Phong? Lý do chỉ có một...vì bản thân người uống không hề muốn hay chính xác hơn là không thể quên lãng ký ức về người mà mình yêu thương cho dù đó là những ký ức đau buồn đến nhường nào đi nữa... Điều đó chẳng phải đã nói lên rằng Âu Dương Phong là một người rất nặng tình hay sao?

Tôi không thể nào quên bóng dáng u buồn, cô đơn của anh khi anh đứng giữa sa mạc trong một buổi chiều lộng gió...Tất cả những hình ảnh ấy nó như một bức tranh...một bức tranh mà khiến người ngắm phải tự hỏi rằng: "Tại sao con người ấy phải chịu đựng tất cả những sự cô đơn và dằn vặt đó? Chẳng phải anh ta nên có được hạnh phúc hay sao...?" Âu Dương Phong đã nói rằng: "Ta sinh ra trong thời loạn lạc, số phận không cho phép ta nắm giữ tình yêu" Tôi tự hỏi: số phận không cho anh được hạnh phúc hay là chính anh đã tự chọn cho mình con đường đó khi anh từ chối người con gái mà mình thật lòng yêu thương để rồi sau này anh bị chính nàng từ chối...để lại cho cả hai và cho cả người xem như tôi một nỗi tiếc nuối khôn nguôi...

Ngỡ rằng mình có tất cả nhưng thực chất đã đánh mất tất cả: tuổi xuân, tình yêu và những giấc mơ...Cái còn lại là gì...?

Là ký ức...

Cội nguồn của rắc rối...

Nhưng chúng ta không thể xoá bỏ mọi ký ức...chúng ta chỉ có thể chờ tro bụi của thời gian phủ lên ký ức và hy vọng chúng sẽ phai màu trong tiềm thức...

Nhưng có thực sự được như vậy hay không...?

"Càng cố quên, càng cố nhớ. Mỗi lần nhớ là một lần đau..."

"Thiên hạ thường nói khi ngươi không thể có thứ mà ngươi muốn, điều tốt nhất mà ngươi có thể làm là không quên..."

Happy Together | Love - Lost - Lonely



Bóng tối cô đơn nuốt trọn mọi nẻo đường, dẫn lối tới nỗi tuyệt vọng vô tận...
Không gì cứu rỗi được sự vĩnh hằng sao
?




"Hà cớ gì cứ nhất định theo đuổi tình yêu đến cùng trời cuối đất? Ai rồi cũng sẽ thay đổi, món ăn ưa thích, cuốn sách ưa thích, điều ưa thích... Nếu con người ta đã hay thay đổi như thế, thì vì cái gì? Chỉ vì chút tình cảm trước mắt mà nhất định phải khẩn cầu nài xin chút vĩnh hằng bền lâu? Thật khó mà thuyết phục người!"


Nhưng họ không “cầu xin chút vĩnh hằng bền lâu”, cái mà họ cần là đối phương, muốn nắm giữ triệt để, muốn sở hữu toàn vẹn, muốn khỏa lấp đi tất cả sự trống trải bản chất trong mỗi con người…

Rốt cuộc cũng không thể làm được điều đó…

Đời người có thể chịu được bao nhiêu lần tan vỡ?

Trái tim con người có thể hàn gắn lại bao nhiêu lần?

Có thể nào yêu một ai đó đến tận cùng mà không thốt lên tiếng yêu hay không?

Có thể nào lại hối hận vì đã gặp một người để rồi nỗi hối hận đó giết chết bạn từng ngày hay không?


Số lần xem "Happy Together" của tôi đã vượt quá con số hàng chục, nhưng tôi vẫn không thể nào trả lời cho những câu hỏi ấy. "Happy Together" là một bộ phim về đề tài đồng tính, phải, rất nhiều người đã nói như vậy và chính tôi trước khi xem phim cũng đã chuẩn bị sẵn cho mình cái tâm lý: "Mình sắp xem một phim đồng tính!" Nhưng cuối cùng điều mà tôi khám phá ra được khi bộ phim kết thúc lại không phải là những day dứt, trăn trở về số phận của những con người đồng tính… Trong thâm tâm tôi, "Happy Together" chỉ gói gọn trong ba chữ: Love – Lost – Lonely. Hà Bảo Vinh (Leslie Cheung Trương Quốc Vinh) và Lê Diệu Huy (Tony Leung Lương Triều Vỹ), đôi tình nhân đồng tính của chúng ta đã bị cuốn vào vòng luẩn quẩn ấy. Họ cô đơn, họ yêu nhau, họ lạc lối trong tình yêu, họ đánh mất nhau, họ tìm lại nhau, họ yêu nhau... rồi họ lại cô đơn… Tôi đứng ngoài nhìn vào cái vòng luẩn quẩn ấy, trái tim đau nhói! Ngỡ như mình đang chìm trong giấc mộng mơ hồ nhưng cũng đầy đau đớn nào đó… để rồi khi bừng tỉnh, tôi đã quên mất giới tính của họ, những gì còn đọng lại chỉ là Love – Lost – Lonely




Love…

Họ có yêu nhau không? Tôi thật muốn tự tát vào mặt mình khi đặt ra câu hỏi này…


Yêu chứ, thoạt nhìn bạn sẽ thấy họ yêu nhau theo cái cách mà bất kỳ một đôi tình nhân nào trên thế giới này có thể yêu nhau. Nhưng rồi cái cách Lê Diệu Huy chiều chuộng Hà Bảo Vinh thật sự khiến cho tôi phải cười khúc khích, có thể yêu một người đến mức như vậy sao? Hãy tưởng tượng ra cảnh bạn đang phát sốt lên vì ngày hôm trước người yêu của bạn ép bạn phải dậy sớm để đi tập thể dục trong thời tiết lạnh cắt da, cắt thịt. Bạn quấn chăn rên hừ hừ, người yêu của bạn đến bên giường, nhìn bạn đầy âu yếm và hỏi:"Cậu sao rồi…?" Bạn à? Bạn có khỏe khoắn gì đâu, mà ai là người gây ra chuyện này chứ? Nhưng người ta đang quan tâm đến bạn mà, cũng cảm động nhỉ? Chưa đầy một giây sau, người yêu bạn lại nói tiếp: "Nấu gì cho tôi ăn đi, tôi đói!" Lặng người, bạn hét vào mặt người yêu đang đói meo của bạn rằng: "Cậu có còn là người không!" Cuối cùng thì sao? Chia tay chứ, phải chia tay cái con người vô lương tâm đó thôi! Ồ, nhưng không được, không được, bạn yêu cậu ấy mà, cậu ấy đang đói đấy… Cuối cùng, bạn quấn chăn, đứng bên bếp ga và chiên cơm cho người yêu xấu xa của bạn, trong lòng thỏa mãn vì được chăm sóc cho cậu ấy dù người bị ốm là bạn.


Chi tiết nhỏ bé, chẳng có gì kịch tính nhưng tình yêu của Lê Diệu Huy dành cho Hà Bảo Vinh lại ngập đầy và đọng lại ở đó, mãi mãi… Lê Diệu Huy yêu con người ích kỷ, cao ngạo, bất cần và sa đọa kia một cách điên cuồng. Bất kể bị Hà Bảo Vinh đối xử tệ bạc ra sao, bất chấp bao lần Hà Bảo Vinh nói lời chia tay… Lê Diệu Huy vẫn yêu. Yêu đến nỗi muốn Hà Bảo Vinh cứ bị thương ở tay mãi để anh có thể chăm sóc, yêu đến nỗi giấu đi passport của Hà Bảo Vinh để giữ anh ta ở bên mình mãi mãi… Yêu đến nỗi tình yêu hóa thành nỗi đau và gặm nhấm trái tim anh mỗi ngày…


Vậy con người ích kỷ, cao ngạo, bất cần và sa đọa kia thì sao? Cũng chỉ một chữ thôi, Yêu đấy! Yêu theo cách ích kỷ của riêng mình. Ai là người nói lời chia tay? Là Hà Bảo Vinh. Ai là người nói bắt đầu lại từ đầu? Cũng là Hà Bảo Vinh. Lần đầu tiên trên màn ảnh tôi được nhìn thấy một thiên thần sa ngã kỳ lạ đến như vậy. Không để ai có được mình và rốt cuộc cũng chẳng để mình thuộc về ai… Nhưng anh ta vẫn không thể thoát được, không thể thoát được thứ tình cảm có tên gọi là tình yêu đó. Anh quay đầu nhìn người anh yêu với ánh mắt đầy nỗi buồn trong làn khói thuốc mơ hồ… Trong khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ gì? Anh ta yêu Lê Diệu Huy! Anh ăn cắp chiếc đồng hồ của "bạn trai mới" đem tặng cho Lê Diệu Huy với cái nhìn cao ngạo… Bạn gọi đó là gì? Tôi nói tình yêu! Anh muốn ngủ chung trên một chiếc giường với Lê Diệu Huy, anh muốn ôm Lê Diệu Duy trên chiếc giường chật chội đó…Chẳng phải tất cả quá hiển nhiên sao? Anh chắc chắn có yêu Lê Diệu Huy.


Nhưng rốt cuộc thì sao?

"…Bản chất con người vốn là sự cô độc, muốn một ai đó thuộc về mình là điều không thể…"
(Trích Na Na)


Lost...


Tất cả chúng ta rồi sẽ đi lạc đường ít nhất là một lần trong đời nhưng bao nhiêu người có thể tìm được lối quay về…?


Bạn hỏi tôi: Yêu nhau như vậy sao lại không ở bên nhau? 


Lý do họ không ở bên nhau chẳng phải vì họ bị kỳ thị hay phải chịu đựng sự xa lánh, khinh bỉ của xã hội. Không như một số phim về đề tài đồng tính khác mà tôi đã từng xem, thế giới trong "Happy Together" không chứa đựng những thứ tàn nhẫn như dư luận xã hội hay kỳ thị đồng tính. Tôi thích điều này vì nó chứng tỏ được điều mà Leslie đã từng nói: "Tôi cho là thời của các câu chuyện kể về tình yêu giữa một người đàn ông và một người đàn bà đang sắp sửa đến hồi kết thúc. Ngày nay có rất nhiều dạng tình yêu. Thậm chí là giữa hai người đàn ông hoặc hai người phụ nữ, bạn còn có thể nuôi dưỡng tình yêu dành cho cả hai giới. Có là vấn đề gì đâu nếu người bạn yêu là nam hay nữ. Vương Gia Vệ cũng đồng ý kiến này với tôi và mong muốn được miêu tả chuyện tình yêu giữa những người đàn ông một cách công bằng chính đáng, vậy nên tôi đã nhận lời cho vai diễn." Thật vậy, "Happy Together" đã miêu tả tình yêu giữa hai người đàn ông một cách công bằng chính đáng. Họ yêu nhau, đến với nhau và rời xa nhau vì chính bản thân họ chứ không phải vì những định kiến xã hội. Họ đánh mất nhau vì họ lạc lối trong tình yêu, trong sự ích kỷ và trong nỗi cô đơn của chính mình. Lạc lối vì không ai có thể hướng dẫn cho họ con đường chính xác để cùng nhau đi đến tận cùng của tình yêu. Họ yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì tính chiếm hữu dành cho đối phương cũng sâu đậm đến vậy. Họ yêu nhau nhưng từ đầu cho đến khi kết thúc không bao giờ thốt lên tiếng yêu. Họ yêu nhau nhưng lại không thể tìm ra cách để ở bên cạnh nhau. Một người quá cao ngạo với lớp vỏ bọc bất cần, một người quá lặng lẽ luôn phủ nhận tất cả… Cứ như vậy, họ từng bước lạc lối trong tình yêu của chính mình, họ chia tay không biết bao nhiêu lần nhưng rồi lại tìm đến nhau… nhưng mãi mãi cả hai cũng không thể có được cảm giác "Happy Together" trọn vẹn. 


Sau tình yêu điều còn lại là gì?


Lonely...

Tôi đã tưởng rằng giây phút Hà Bảo Vinh ôm lấy chiếc chăn khóc nức nở vì nhận ra bản thân mình cô đơn đến nhường nào khi người anh yêu đã không còn ở bên cạnh anh là giây phút thể hiện nỗi cô đơn sâu sắc nhất trong phim… Nhưng không phải vậy, mãi về sau này tôi mới nhận ra được rằng khoảnh khắc anh hôn Lê Diệu Huy và nói "Chỉ vậy thôi, câu đi đi!" mới là giây phút cô đơn nhất của con người tự cao, ích kỷ ấy. Bởi lẽ với tôi nỗi cô đơn khủng khiếp nhất là khi bạn có được người bạn yêu trong tay nhưng vẫn cảm thấy cô đơn. Nếu như ở đầu phim tôi cười khúc khích bao lần thì cuối phim nước mắt lại cứ rơi không thể kiểm soát được bấy nhiêu lần. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình cô đơn và đồng cảm với nhân vật đến như vậy. Với tôi nỗi cô đơn là liều thuốc độc ghê gớm, nó sẽ từ từ đục khoét tâm hồn con người và khiến chúng ta trở thành những cái xác mục ruỗng. Tôi sợ, đau và kết quả là nước mắt cứ rơi. Tôi tự hỏi tại sao lại đi đến nước này? Thứ tình cảm vô hình ấy đã nắm trong tay rồi kia mà… Không thể có nhau mãi mãi đúng không? Bạn tôi đã an ủi tôi rằng: "Chia tay cũng là một phần của tình yêu." Tôi lau nước mắt, tôi rất muốn nói với anh ấy rằng tôi không đau lòng vì họ chia tay nhau, tôi đau vì bóng tối của nỗi cô đơn đã nuốt trọn mọi nẻo đường… Không gì có thể cứu rỗi được sự vĩnh hằng sao? 


Nhưng ngay từ đầu họ vốn đã không mong vĩnh hằng, cái mà họ cần là đối phương, muốn nắm giữ triệt để, muốn sở hữu toàn vẹn, muốn khỏa lấp đi tất cả sự trống trải bản chất trong mỗi con người…


Nhưng…


Rốt cuộc cũng không thể làm được điều đó…